Anh ôm cô gái nhỏ, ở bên tai cô một lần lại một lần nói những lời dỗ dành cô.
Kiều Nguyệt bị anh dỗ đến cơ thể nhũn ra cuối cùng đỏ mặt gật đầu: "Được rồi, em đồng ý với anh."
///
Khi xe dừng lại, trong lòng Kiều Nguyệt đột nhiên khẩn trương. Thương Yến mở cửa xe, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Kiều Nguyệt bị anh ôm vào biệt thự, cô túm tay Thương Yến ngước mắt trông mong nhìn người đàn ông có sắc mặt vội vàng, nhỏ giọng nói: "Lát nữa anh phải nhẹ chút đó."
Hai người đã hơn một năm không làm, cô cứ cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa cô bây giờ không đẹp giống như trước, dáng người cũng không tốt.
Thương Yến không biết trong lòng cô gái nhỏ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh trực tiếp ôm người vào phòng ngủ, đặt lên giường, cúi đầu liền hôn cô.
Thật lâu sau, Thương Yến dừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, tay đặt lên vai cô, khàn giọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em chuẩn bị tốt chưa?"
Anh từ sinh lí đến tâm lí đều chuẩn bị tốt rồi.
Trong lòng Kiều Nguyệt hoảng hốt, bị anh hôn đến mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức bắt lấy tay anh, thanh âm phát run nói: "Anh từ từ đi mà, em còn chưa chuẩn bị tốt."
Nghe ra sự run rẩy trong thanh âm cô gái nhỏ, thần sắc Thương Yến sửng sốt, thân thể khô nóng tiêu tan một ít, trực tiếp ôm cô gái nhỏ ngồi dậy.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến nâng mặt cô lên, thử thăm dò hỏi: "em sợ anh ghét bỏ em sao?"
Trong khoảng thời gian ở chung này, anh cứ cảm thấy cảm xúc cô gái nhỏ chợt cao chợt thấp, còn luôn thích oán giận với anh dáng người mình ngày càng xấu.
Bị chọc trúng tâm sự, trong lòng Kiều Nguyệt giật mình, không quá vui gật đầu, "Ừ."
Cô nắm tay Thương Yến đặt lên bụng mình, "Nơi này béo lên rất nhiều, em sợ sau hôm nay, sau này anh sẽ không thích nữa."
"Còn có nơi này," Kiều Nguyệt chỉ mặt mình, "cũng béo lên một vòng."
Cô gái nhỏ quả nhiên đang lo lắng chuyện này.
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến cực kì nghiêm túc, "anh sẽ không ghét bỏ. Từ lúc em mang thai đến khi hôm nay em xuất viện, anh gần như ngày nào cũng ở bên em. Bộ dáng gì của em anh chưa thấy qua? Sao lại ghét bỏ em?"
Kiều Nguyệt nhìn Thương Yến, biết anh nói đúng, nhưng trong lòng cô cứ không hiểu được lo lắng.
Cô hôn Thương Yến, ấp úng nói: "Em cũng không biết vì sao, bản thân luôn suy nghĩ lung tung."
Thần sắc cô gái nhỏ mờ mịt, thanh âm mềm mại, khiến trong lòng anh không nhịn được nhũn ra.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến hôn tai cô "em căn bản không biết anh muốn em nhiều đến mức nào, nên mới suy nghĩ lung tung. Qua hôm nay, em sẽ không còn loại suy nghĩ này nữa."
Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, sức lực túm tay anh dần buông lỏng. Cô mềm như bông dựa vào lòng Thương Yến, cúi đầu nói: "Em, em chuẩn bị tốt rồi."
"Rất tốt, biểu hiện của anh rất tốt." Kiều Nguyệt chịu không nổi đẩy anh ra, "Anh nói nữa thì em không để ý đến anh nữa."
Thương Yến lập tức trầm mặc không nói. Nhưng anh chỉ nhịn được vài phút lại nói: "Nguyệt Nguyệt, anh thích ở bên em như vậy, chỉ có hai người chúng ta."
Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Em có thích không?"
"Thương Yến," Kiều Nguyệt chống lên ngực anh, nhìn hai mắt mong chờ của anh, gật đầu mềm mại nói: "em cũng thích ở bên anh như vậy."
"Chỉ có hai người chúng ta?" Thương Yến hỏi lại.
Kiều Nguyệt dựa vào lòng ngực anh, rầu rĩ nói: "Đúng rồi, chỉ có anh và em, không có người khác."
Khóe miệng Thương Yến không khống chế được hơi giương lên, anh hôn tóc cô gái nhỏ, hỏi cô: "Cũng không có Manh Manh, chỉ có anh và em?"
Kiều Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh vài giây, nhẹ đánh anh vài cái: "Manh Manh không giống."