Cố Lam là người từng trải, tất nhiên hiểu rõ hai người ban ngày đi làm cái gì. Bà nhìn về phía Thương Yến, ôn nhu nói: "A Yến, ba con đang dỗ Manh Manh đó, con đi qua nhìn xem."
Thương Yến căn bản không muốn rời khỏi cô gái nhỏ. Anh bình tĩnh mở miệng: "Mẹ, Manh Manh ..."
Anh vừa mở miệng, tay lại bị nhéo một chút.
Thương Yến ngừng lại, cúi đầu quay mặt qua nhìn cô gái nhỏ, sắc mặt hơi vội, "Nguyệt Nguyệt có phải em có chỗ nào không thoải mái không?"
"Em rất tốt." Kiều Nguyệt đỏ mặt đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nói: "Anh mau đi xem Manh Manh đi."
Bị cô gái nhỏ đẩy vài cái, Thương Yến vẫn đứng yên bất động, anh nhẹ giọng nói: "Ba đang dỗ Manh Manh rồi."
Con gái có gì tốt để nhìn chứ, lớn lên xấu, còn thích chảy nước miếng, cũng không đẹp bằng đầu ngón tay cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, lại nhéo anh, hạ giọng nói: "Ba dỗ Manh Manh, anh cũng phải qua theo."
"Anh không muốn đi." Thương Yến nhanh chóng cự tuyệt, "Nguyệt Nguyệt, anh muốn ở bên em. Anh không muốn dỗ con gái, chỉ muốn dỗ em."
Cả khuôn mặt của Kiều Nguyệt đều đỏ ửng, không dám nhìn mặt mẹ cô, cô nghiến răng nghiến lợi trừng Thương Yến, "Nếu anh lại không đi, sau này đừng nghĩ ở bên em nữa."
Trong khoảng thời gian này hành động của Thương Yến Cố Lam đều xem trong mắt, quả thực là đem con gái bà thành vật dễ vỡ mà nâng niu. Mặc đánh mặc mắng, trong mắt trong tim chỉ có con gái bà.
Cố Lam nhìn Kiều Nguyệt bị sủng đến khuôn mặt càng thêm phúng phính, sờ đầu cô, "Nguyệt Nguyệt, A Yến là người đàn ông tốt, sau này con sống tốt với nó, không cần gây rối vô cớ."
Thương Yến không dao động, ôm chặt cô gái nhỏ, bế cô cao lên, "Anh cũng muốn được em yêu thương."
"Sao anh lại như vậy chứ." Kiều Nguyệt bị anh chọc cho không biết nên giận hay cười, mềm mại túm áo anh, đỏ mặt hừ nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói, hôm nay không phải đã yêu thương anh cả ngày rồi sao."
Cô ngẩng đầu nhìn Thương Yến, nghĩ nghĩ, kéo cánh tay anh làm nũng, "Em biết anh rất muốn, nhưng hôm nay chúng ta đã làm vài lần rồi, không thể xằng bậy nữa, loại chuyện này làm thường xuyên quá cũng không tốt."
Thương Yến muốn phản bác cô gái nhỏ. Trước hôm nay, anh đã một năm không chạm vào cô gái nhỏ, hoạt động trên giường của hai người một chút cũng không thường xuyên.
Nhưng nghe thanh âm làm nũng mềm mại của cô, anh không nỡ phản bác cô.
"Ừ." Thương Yến gật đầu, sờ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em nói rất đúng, anh đều nghe em."
Kiều Nguyệt liếc yêu anh một cái, thanh âm càng thêm mềm mại: "Em cũng sẽ không để anh nhịn lâu lắm đâu, lại chờ hai ngày nữa, anh muốn thử tư thế gì em cũng nghe anh, được không?"
Ngực Kiều Nguyệt hơi rung động. Bộ dáng bây giờ của cô như thế nào, cô quá rõ, căn bản không hề liên quan đến từ "đẹp". Nhưng ánh mắt người đàn ông này nhìn cô vẫn giống như trước đây.
Sao lại có người đàn ông ngốc như vậy chứ, cho dù cô biến thành hình dạng gì đều cảm thấy cô là cô gái đẹp nhất.
Tay Kiều Nguyệt chống lên ngực anh, mặt đỏ hồng nói: "Anh cũng rất đẹp, em chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai hơn anh."
Cô gái nhỏ mỗi ngày đều ở trước mặt anh nói con gái xinh đẹp, nhìn xong thì không nhịn được vừa hôn vừa dỗ bé.
Kiều Nguyệt nghe xong lời anh nói, mặt đầy bất đắc dĩ, "Anh lớn như vậy sao cứ so đo với con gái?"
"Vì em thích con gái hơn anh." Thanh âm Thương Yến trầm thấp.
Kiều Nguyệt chọc chọc ngực anh, "Em thích anh với thích con gái là không giống nhau."
"Không có gì không giống." Thương Yến kiên trì ý kiến của mình, "Em chính là thích con gái hơn. Chỉ cần có nó bên cạnh, em sẽ chú ý nó đầu tiên, sẽ dỗ nó hôn nó."
Trong cái nhìn của anh, trong lòng cô gái nhỏ thích nhất là con gái.
Đôi khi anh thậm chí muốn hỏi cô gái nhỏ vấn đề kinh điển trên mạng. Nếu ngày nào đó anh và con gái cùng rơi xuống nước, cô sẽ cứu con gái hay cứu anh.
Ánh mắt Thương Yến nặng nề nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Anh nghĩ, cô gái nhỏ nhất định sẽ cố gắng cứu con gái trước, sau đó thuận tiện cứu anh, cứu không được thì thôi.
Kiều Nguyệt bị ánh mắt anh nhìn đến cả người không được tự nhiên. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy Thương Yến lại đang suy nghĩ chuyện kì quái nào đó.
Bắt lấy tay anh, Kiều Nguyệt xoay người qua nhìn Manh Manh, nhỏ giọng nói: "Anh nhìn kĩ con gái xem, nó đáng yêu như vậy, anh nhìn sẽ không thích bé muốn dỗ bé sao?"
Thương Yến tùy ý liếc nhìn Manh Manh một cái. Ừ, mặt trắng hơn rồi, nhưng vẫn không đẹp bằng cô gái nhỏ. Đôi mắt vừa to vừa tròn, cũng không đẹp bằng cô gái nhỏ. Cười lên nhìn ngố ngố, cũng không đẹp bằng cô gái nhỏ.