Thích Em, Từ Rất Lâu Rồi
15.
Trong quán bar.
Tôi ngồi lúng túng trên sofa, xung quanh liên tục vang lên những tiếng chào: “Chào chị dâu!”
Tôi len lén kéo tay áo Kỷ Kỳ, nhỏ giọng: “Anh đừng để họ gọi em như thế nữa, ngượng c.h.ế.t đi được…”
Kỷ Kỳ cười hả hê, thoải mái dựa lưng vào sofa, trêu tôi: “Vậy gọi là chị dâu nhỏ nhé?”
Tôi che mặt, coi như mình chưa từng lên tiếng.
Họ đặt trước một khu bàn riêng, không khí rất nhanh đã sôi nổi, bắt đầu chơi mấy trò chơi náo nhiệt.
Trên bàn đầy rẫy các loại rượu mà tôi chẳng biết tên, nhìn giá thôi cũng thấy hoa mắt chóng mặt.
Tôi tò mò đưa mắt quan sát khắp nơi—thế giới này hoàn toàn xa lạ với tôi.
Thấy Kỷ Kỳ hôm nay tâm trạng tốt, đám bạn kéo anh ấy vào sàn nhảy.
Anh ấy lười nhác uốn eo theo nhịp nhạc, động tác chẳng mấy để tâm nhưng lại cực kỳ hút mắt.
Không ít cô gái đã bắt đầu liếc mắt đưa tình về phía anh ấy rồi.
Tôi không biết từ đâu xộc đến mùi khói thuốc, cay đến mức ho sặc sụa.
Một ai đó đưa cho tôi một ly nước.
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc ly, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Uống chút nước sẽ đỡ hơn đấy.”
Người như giọng nói—một chàng trai trông vô cùng nhã nhặn.
Anh mặc áo len cổ lọ màu trắng sữa, đeo kính gọng vàng, khí chất thuần khiết, hoàn toàn không hợp với bầu không khí hỗn tạp nơi đây.
Thấy tôi tò mò nhìn anh, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, trong mắt anh lướt qua chút thích thú: “Lần đầu em vào bar nhỉ?” Giọng chắc chắn.
Tôi lè lưỡi—rõ ràng vậy sao?
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Anh ngồi xuống bên cạnh, ra vẻ thần bí: “Bài học đầu tiên ở quán bar: đừng bao giờ uống đồ do người lạ đưa.”
Hả?
Tôi nhìn cái ly trong tay—mình đã uống hơn nửa ly mất rồi…
Mắt tôi mở to tròn xoe.
Phản ứng của tôi khiến anh phì cười, dáng vẻ vô cùng vui vẻ. Anh cầm lấy ly nước trên tay tôi, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Rồi nhún vai cười: “Yên tâm đi, ly này không có gì đâu.”
Anh tự giới thiệu tên là Ôn Hiền, là kiến trúc sư. Gần đây vì bí ý tưởng thiết kế nên bị bạn kéo đến bar thư giãn.
Vì đều là dân nghệ thuật nên chúng tôi nói chuyện rất hợp, nói mãi không hết chuyện.
Cho đến khi có một người bước đến, chắn trước mặt tôi.
Cảm giác lạnh lẽo lan từ đỉnh đầu xuống chân.
Tôi ngẩng lên—là Kỷ Kỳ, mặt lạnh tanh.
Ôn Hiền thấy vậy, hiểu chuyện nháy mắt với tôi một cái, rồi rất biết điều nói: “Vậy anh không làm phiền nữa nhé.”
Nói xong liền rời đi.
16.
Kỷ Kỳ mặt lạnh, khoanh tay ngồi im, không thèm đoái hoài đến tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khoảng cách giữa hai đứa đủ rộng để thêm một người ngồi vào giữa.
Tôi vò góc áo, ngồi đối mặt với gương mặt lạnh lùng kia mà hơi run.
Anh ấy mà lạnh mặt là xương quai hàm siết chặt, nhìn chẳng dễ gần chút nào.
Tôi thì hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ bạn trai, đành lén lấy điện thoại ra tra Baidu: “Hỏi: Làm sao để dỗ bạn trai đang giận?”
Có người trả lời: “Bạn trai là sinh vật dễ dụ lắm, chỉ cần dính lấy anh ta, làm nũng rồi thơm một cái, đảm bảo ngoan ngoãn đầu hàng.”
Tôi cũng không biết lời trên mạng có đáng tin không, nhưng sau một hồi do dự, tôi quyết định thử xem sao.
Tôi nhích người lại gần anh ấy.
Anh ấy vẫn không phản ứng.
Tôi lại nhích tiếp, càng lúc càng sát.
Vẫn không có động tĩnh.
Đúng là khó chiều thật.
Tôi cắn răng, liều một phen, mạnh dạn kéo tay anh đang khoanh lại ra, chui tọt vào lòng anh.
Ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, rướn người tới hôn anh một cái.
Anh lại cau mày, hầm hừ bóp má tôi đẩy ra: “Đừng có hôn anh. Lúc nãy nói chuyện vui vẻ với người khác, sao không nghĩ đến anh?”
“Muốn hôn cơ mà~” Tôi quấn tay quanh cổ anh.
Anh im lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi bất lực cong môi, cười kiểu bất cần.
“Em đừng có mà hối hận.” Dứt lời liền cúi đầu, mạnh mẽ cắn lên môi tôi một cái.
Hương rượu nồng nặc tràn vào miệng khiến mặt tôi đỏ bừng.
Nước mắt ầng ậc trong mắt.
Anh lập tức chịu thua, đau lòng rút ra một chai nước đưa tôi: “Đồ ngốc, đã bảo đừng có hôn anh mà.”
Tôi uống nước từng ngụm nhỏ, ngước nhìn vẻ vui vẻ nơi đuôi mắt chân mày của anh ấy, trong lòng thầm nghĩ—chắc là dỗ được rồi.
Ngồi thêm một lúc nữa, mùi trong quán bar càng lúc càng khó chịu.
Mặt tôi vì bị cay mà đỏ bừng.
Tôi len lén kéo tay áo Kỷ Kỳ, nói mình muốn ra ngoài hít thở chút.
Anh vừa được tôi dỗ xong, giờ đang hớn hở chơi xúc xắc với bạn bè.
Nghe vậy, anh quay sang nhìn tôi, thấy mặt tôi đỏ ửng thì cau mày.
Ngay sau đó, anh ném xúc xắc xuống, trước mặt bao người nhàn nhạt nói: “Không chơi nữa.”
Mọi người sửng sốt, la ó: “Phản bội anh em vì sắc đẹp rồi!”
Anh cười kiểu đáng đánh đòn, nhún vai: “Xin lỗi nha, anh yêu rồi, dính bạn gái như keo, chịu thôi.”
Cả đám lại rộ lên trêu chọc: “Đúng là Kỷ thiếu vẫn bá đạo nhất!”
Tôi thấy hơi ngại, nghiêng người thì thầm: “Anh cứ chơi tiếp đi, em tự ra ngoài cũng được, không làm phiền anh đâu.”
Anh cười đầy ẩn ý, bàn tay to xoa đầu tôi.
Rồi như không nhịn được, lại nhẹ nhàng véo má tôi một cái: “Xúc xắc sao vui bằng em được. Anh đi với em.”
Ánh mắt từng sắc lạnh giờ lại mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com