Hiếm khi thấy Kỷ Kỳ có chút sốt sắng, anh mở miệng giải thích: "Cô ấy là…"
Còn chưa nói hết câu, cô gái kia đã lảo đảo ngẩng đầu theo hướng ánh mắt của anh nhìn tôi, mơ màng lẩm bẩm: “Ninh Ninh? Cậu về nước khi nào vậy?”
Ninh Ninh? Ai cơ?
Đầu óc tôi đầy dấu hỏi, liền nhìn sang Kỷ Kỳ tìm câu trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh đột ngột lạnh như băng.
Ngay khi nghe thấy cái tên kia, khí áp quanh người anh tụt mạnh, sắc mặt đông cứng lại, giọng nói cũng lạnh tanh: “Sở Tây, tốt nhất em nên biết mình đang làm cái gì.”
Cô gái kia bị dọa sợ đến tỉnh cả rượu.
Cô ta chột dạ liếc nhìn sắc mặt anh, cuối cùng mới quay sang nhìn kỹ tôi, đánh giá từ trên xuống dưới.
Rồi cong môi làm nũng, giọng ỉu xìu: “Anh ơi~ em uống nhiều quá, em nói linh tinh thôi mà, đừng giận em nha~”
Anh? Cô ta là em gái của Kỷ Kỳ à?
Không hiểu sao, nghe thấy hai chữ đó, tôi lại thấy nhẹ cả người.
Nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò đang cuồn cuộn trong lòng.
Cái cô tên Ninh Ninh kia rốt cuộc là ai? Người có thể khiến Kỷ Kỳ phản ứng lớn như vậy? Và vì sao em gái anh ấy lại nhận nhầm tôi thành cô ta?
Tôi vô thức đưa tay sờ mặt mình... chúng tôi giống nhau đến thế sao?
Kỷ Kỳ day day trán, như đang kiềm chế cảm xúc. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô gái kia một lượt rồi hỏi: "Em làm gì mà xuất hiện ở đây? Còn ăn mặc cái kiểu gì thế này?"
Vừa dứt lời, một chàng trai từ đâu hùng hổ xông đến, kéo hai người họ ra rồi ôm chặt lấy Sở Tây.
"Hắn là ai? Em nói chia tay với tôi là để đến với hắn đúng không?!" – Giọng anh ta phừng phừng lửa giận, như muốn lôi cô ấy ra đối chất tại trận.
Sở Tây thì lại tỏ ra đắc ý như kế hoạch đã thành công, cười khẩy đáp lại: "Anh ấy là anh họ tôi, thì sao? Là anh nói chia tay trước. Đã chia rồi, tôi quen ai thì liên quan gì tới anh?"
Giờ mà tôi còn không hiểu vở kịch trước mặt thì đúng là đầu đất mất rồi.
Một cao thủ như Kỷ Kỳ lại bị lôi ra làm đạo cụ để kích thích tình cũ.
Không bất ngờ khi sắc mặt anh ấy đen thui như đáy nồi.
Hai người kia vẫn đang cãi nhau loạn xạ.
Ngay giây tiếp theo, tôi được chiêm ngưỡng uy lực của Kỷ Kỳ.
Anh túm cổ áo mỗi người một tay, tách bọn họ ra như hai con gà con.
Giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc lẹm: "Cãi đủ chưa?"
Quả nhiên, khí thế của Kỷ Kỳ đi đến đâu cũng không thể xem thường—hai người họ lập tức ngoan như cút, im thin thít.
Tôi vẫn đang đứng yên xem trò vui, thì anh ấy quay lại gọi tôi, ra hiệu đi đến bên cạnh.
Sau đó, không quên cho mỗi người kia một cú cốc vào đầu: "Không lịch sư, chỉ biết cãi nhau, chẳng ai biết chào hỏi gì cả."
"Hả? Chào, chào chào… chào ai cơ?"
"Chào chị dâu." – Kỷ Kỳ thản nhiên khoác tay ôm lấy eo tôi, quẳng ra ba chữ.
Và thế là, suốt cả ngày hôm đó, từ đầu đến cuối, tôi nghe đi nghe lại nhiều nhất… chỉ có hai từ: “Chị dâu.”