Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã yêu suốt bảy năm, từ năm nhất đại học đến bây giờ. Cuối cùng, tôi thở phào một hơi dài.
“Lục Áng, kỳ nghỉ hè năm nhất cao học, lúc Đoạn Chi Chi cứ nằng nặc đòi đến thành phố này thực tập…”
“Nhà mình có lắp camera theo dõi thú cưng, mỗi ngày đều ghi lại rõ ràng mọi chuyện giữa hai người.”
Sắc mặt anh ta tái nhợt.
Ngón tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo tôi:
“Kỳ Kỳ, anh và cô ấy không làm gì cả.”
Tôi gật đầu, giọng điềm tĩnh:
“Đúng vậy, hai người chẳng làm gì cả. Chỉ là cùng chơi game, cùng xem phim, cùng dắt chó của tôi đi dạo.”
“Chỉ là khi cô ta nói xấu tôi, anh không phản bác. Chỉ là khi cô ta nhân lúc anh ngủ quên trên ghế sô pha để lén hôn anh, anh cũng giả vờ không nhận ra.”
Anh ta cuống quýt:
“Kỳ Kỳ, chúng ta sắp kết hôn rồi!”
Tôi khẽ cười, giọng nhẹ bẫng:
“Lục Áng, chúng ta sẽ không kết hôn nữa.”
“Tôi từng nghĩ mình có thể giả vờ như không biết, nhưng hóa ra có những chuyện dù cố giả ngốc đi chăng nữa thì cũng không thể lừa dối bản thân được.”
“Đoạn Chi Chi quả thật đáng yêu hơn tôi. Mọi người đều yêu cô ta. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục đóng vai người mù kẻ điếc nữa.”
“Cũng giống như chuyện bao năm qua, cô ta luôn gửi cho anh những bức ảnh đáng yêu, nhõng nhẽo, dù anh chưa bao giờ trả lời… nhưng anh cũng đã động lòng rồi, đúng không?”
Tôi xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, Lục Áng ôm chặt lấy tôi từ phía sau, giọng nghẹn ngào:
“Kỳ Kỳ, anh về nhà với em. Chúng ta có tận bảy năm tình cảm, bảy năm cơ mà…”
Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện bên cửa sổ.
Đoạn Chi Chi đứng đó.
Sau đó, cô ta đột nhiên đập mạnh đầu vào tường.
Một tiếng “bốp” chói tai vang lên.
Máu chảy xuống từ trán cô ta, loang lổ khắp gương mặt.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vặn vẹo đầy căm hận:
“Ninh Kỳ! Tại sao cái gì chị cũng muốn cướp của tôi?!”
Tôi có thể cảm nhận được cánh tay Lục Áng siết chặt lấy tôi… nhưng rồi dần dần, lực nắm ấy buông lỏng.
Ánh mắt anh ta d.a.o động.
Anh ta do dự.
Rồi cuối cùng, vẫn quay người vặn nắm cửa, kéo Đoạn Chi Chi bước vào trong.
Giây phút đó, tôi đã biết…
Bảy năm tình cảm giữa chúng tôi đã kết thúc.
Trong phòng bệnh, tiếng mắng nhiếc của mẹ và anh trai lại vang lên bên tai tôi.
Lần này, không còn là lời trách móc nhẹ nhàng nữa, mà là những câu chửi rủa cay độc nhất, dành cho một kẻ phá hoại.
Anh trai tôi đột ngột xông ra ngoài đẩy tôi vào tường, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận:
“Ninh Kỳ, em có thể bớt ích kỷ một chút không? Em là đồ ngu à? Nhất định phải khiến cả nhà này tan nát mới chịu sao?!”
Tôi khẽ bật cười, nhìn anh ta rồi nhìn mẹ, giọng bình tĩnh đến lạ thường:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đừng lo, Lục Áng bây giờ đã là của Đoạn Chi Chi rồi.”
Tôi thất thần lái xe về nhà.
Lục Áng không đuổi theo.
Thu dọn xong tất cả hành lý, dắt theo chú chó của mình, rời khỏi căn nhà mà chúng tôi đã chung sống suốt bảy năm qua.
Nực cười thật…
Ở bên nhau lâu đến thế, vậy mà những gì thuộc về tôi trong căn nhà này chỉ gói gọn trong vài chiếc thùng.
Tôi quyết định đi tìm Từ Dạng, người bạn thân nhất của tôi.
Cô ấy vốn chán ghét cuộc sống thành thị, đã bỏ lên thảo nguyên sống tự do suốt mấy năm nay.
Khi tôi gọi điện, cô ấy đang thả cừu trên đồng cỏ.
“Từ Dạng, mình đang lái xe đến chỗ cậu đây. Trước giờ vẫn hay nói muốn đến thảo nguyên một lần, giờ đến lúc rồi.”
Giọng cô ấy có chút lo lắng:
“Ninh Kỳ, cậu sao vậy?”
“Không sao cả. mình đã xuất phát rồi.”
Tôi lái xe suốt đêm, phóng thẳng về phía miền hoang dã.
Khi tôi đến trạm dừng chân, Từ Dạng đã đợi sẵn ở đó.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy lao tới, ôm chặt tôi vào lòng.
“Ninh Kỳ, cậu gầy quá rồi! Sao chỉ còn da bọc xương vậy!”
Tôi nhẹ nhàng nói thật:
“Từ Dạng, mình có lẽ sắp c.h.ế.t rồi.”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy tức giận:
“Đừng có nói bậy! Không may đâu!”
Tôi ôm lấy cô ấy, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ung thư xương giai đoạn cuối. Không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Từ Dạng như phát điên, kéo tôi về phía xe:
“Mẹ nó! Tôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện ngay!”
Tôi lắc đầu:
“Từ Dạng, mình mệt rồi. mình chỉ muốn nhìn thấy thảo nguyên, nhìn thấy những con cừu của cậu. Mình không muốn tiếp tục bị dằn vặt nữa. Mình muốn ra đi một cách xinh đẹp, không còn tiếc nuối.”
Tôi để lại chiếc xe ở trạm dừng chân, ngồi lên chiếc bán tải của Từ Dạng.
Xe lao đi giữa những con đường rộng lớn, hướng về nơi bầu trời xanh thẳm hòa vào đồng cỏ bao la.
Tôi ôm chặt Nguyên Bảo, tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.