“Có lẽ từ lâu rồi, họ đã không còn là mẹ và anh trai của tôi nữa.”
Chiếc xe dừng lại trước một cái lều Mông Cổ của Từ Dạng, cũng vừa đúng lúc bình minh ló rạng.
Mặt trời nhô lên từ phía xa, ánh sáng yếu ớt dần xé toạc màn đêm, nhuộm hồng cả bầu trời.
Nguyên Bảo lần đầu tiên nhìn thấy một vùng đồng cỏ mênh m.ô.n.g như vậy.
Nó phấn khích lao ra ngoài, chạy nhảy khắp nơi, vẫy đuôi liên tục, cái lưỡi hồng hồng thè ra, cả người toát lên sự vui sướng.
Tôi nhìn theo nó, nghĩ thầm:
Nếu tôi c.h.ế.t đi, để nó ở lại nơi này cũng tốt.
Ở đây, nó có thể tự do chạy nhảy, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì.
Từ Dạng châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Những vòng khói mỏng bay lên, rồi nhanh chóng tan biến theo làn gió lạnh lẽo của buổi sáng sớm.
Mắt cô ấy hình như hơi đỏ.
Cuối cùng, cô ấy dập tắt điếu thuốc, giẫm mạnh xuống đất, giẫm đến mấy lần, nghiến răng gào lên:
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Ninh Kỳ, cậu có phải đồ ngu không?!”
Tôi im lặng, không biết phải nói gì.
Cô ấy kéo tôi vào trong lều, rồi quay lưng lại, giọng nghẹn ngào:
“Ninh Kỳ… Tên khốn đó từng hứa với tôi rằng sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Đây là cái gọi là chăm sóc của hắn ta sao?”
Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo cô ấy, giọng thì thầm:
“Từ Dạng, đừng có nhắc đến hắn nữa… được không?”
Tôi và Từ Dạng nằm cạnh nhau, cô ấy luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Bàn tay của cô ấy đã trở nên chai sạn hơn trước, nhưng khi lướt qua lòng bàn tay tôi, lại mang đến cảm giác an toàn nhất.
Tôi tựa vào vai cô ấy, thì thầm:
“Từ Dạng, có phải là mình rất yếu đuối không? Mình đã chọn cách trốn chạy, mình thật sự không muốn nhìn thấy họ nữa.”
Cô ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, giọng dịu dàng nhưng kiên định:
“Không phải đâu, Ninh Kỳ. Cậu mãi mãi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ.”
“Cũng như việc cậu không thể dùng phản kháng để thay đổi sự thiên vị của mẹ và anh trai cậu. Thay vì tiếp tục chịu đau khổ, bỏ đi chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất.”
Cơn đau lại một lần nữa quét qua toàn bộ cơ thể, khiến tôi trắng bệch cả mặt. Tôi run rẩy lấy viên thuốc giảm đau ra khỏi túi.
Nguyên Bảo nằm bên cạnh, khe khẽ rên rỉ.
Từ Dạng giúp tôi uống thuốc, nhưng bàn tay cô ấy đang run lên.
Tôi cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Từ Dạng, mình còn một chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Cô ấy im lặng, lắng nghe.
“Mẹ mình luôn nói rằng mình đã tiêu rất nhiều tiền của dượng Đoạn. Từ nhỏ đến lớn, học phí, sinh hoạt phí thời đại học và cao học, tất cả đều là tiền của ông ta.”
“Những năm qua mình rất cố gắng nên đã tiết kiệm được một khoản. Đây là 50 vạn, cậu giúp mình chuyển vào tài khoản của họ.”
“Còn trong thẻ này có 15 vạn, coi như là mình để lại cho cậu làm món quà cuối cùng, được không?”
Từ Dạng nhìn tôi chằm chằm, rồi thở dài thật sâu.
“Ninh Kỳ, số tiền này, cậu giữ lại mà chữa bệnh đi.”
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Từ Dạng, mình đã không còn thời gian nữa.”
Cô ấy không nói thêm lời nào.
Chỉ là lặng lẽ quay lưng về phía tôi, liên tục lau nước mắt.
Tôi vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía sau, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự áy náy:
“Từ Dạng, xin lỗi nhé… Mình thật sự đã làm khó cậu rồi. Cậu là người bạn tốt nhất của mình. Nếu cậu cảm thấy mình xui xẻo thì mình có thể đi xa một chút để chết, sẽ không để cậu nhìn thấy đâu.”
Cô ấy đột ngột quay lại, tức giận quát lên:
“Ninh Kỳ, cậu là đồ khốn nạn! Tôi có tiền! Tôi có rất nhiều cừu, còn có cả bò, tôi có thể lo tiền chữa bệnh cho cậu hiểu không! Chúng ta đi chữa bệnh đi, được không?”