Thiện Giả Nhưng Ác Báo

Chương 6



Tôi không đợi anh ta nói hết câu, lập tức trả lời ngay:

“Anh, em đồng ý.”

“Em đã buông bỏ rồi.”

“Nếu Đoạn Chi Chi có bản lĩnh, thì Lục Áng sẽ là của cô ta.”

Giọng anh trai mang theo chút bực bội:

“Em nói vậy là có ý gì?”

Cơn đau trong cơ thể khiến tôi kiệt sức, giọng nói yếu ớt, nhưng tôi vẫn bật cười khe khẽ:

“Anh à, anh còn nhớ không? Khi bố còn sống, anh thường cõng em chạy khắp nơi.”

“Anh à, em đã đưa hết tiền của mình trả cho dượng Đoạn rồi… Anh nghĩ, liệu ông ta có thể trả lại mẹ và anh trai cho em không?”

Giọng nói anh tôi đột nhiên thay đổi, mang theo sự hoảng loạn và nghi vấn chưa từng có:

“Kỳ Kỳ, em làm sao vậy? Em đang ở đâu?”

Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi cười nhạt, giọng thì thầm:

“Ninh Dật, em đã đưa cho nhà họ Đoạn tất cả những gì họ muốn rồi.”

“Tiền của em, thận của em, cả bạn trai của em nữa… Như vậy coi như hết nợ rồi, đúng không? Như vậy mẹ sẽ không còn nói em vô ơn nữa, đúng không?”

“Ninh Dật, giờ đây anh có còn giận em vì không thương xót cô ‘em gái’ kia nữa không? Dù sao thì… tất cả của em bây giờ đều là của cô ta rồi.”

Giọng anh tôi trở nên gấp gáp:

“Ninh Kỳ! Em đang ở đâu?”

Tôi khẽ nhắm mắt lại, giọng nói như gió thoảng:

“Ninh Dật, nếu có thể được lựa chọn, em thật sự không muốn làm Ninh Kỳ chút nào.”

Tôi cúp máy.

Cơn đau một lần nữa ập đến, như hàng vạn mũi d.a.o cứa vào từng thớ thịt.

Tôi nhìn về phía xa, nơi Từ Dạng đang ngồi, nhẹ nhàng đút thức ăn cho Nguyên Bảo.

Không được.

Không thể để cô ấy lo lắng thêm nữa.

Tôi cố gắng đứng dậy, từng bước, từng bước đi về phía họ.

Nhưng khi chỉ còn cách một đoạn ngắn, tôi ngã xuống.

Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của Từ Dạng…

Cả thế giới trong mắt tôi hiện giờ dường như chìm sâu vào một màu đen thăm thẳm.

Khi tỉnh lại, tầm nhìn của tôi đã bắt đầu trở nên mờ nhạt.

Tôi biết…

Ung thư đã di căn toàn thân.

Dưới người tôi, một cảm giác ướt lạnh đang lan tỏa.

Dù không muốn thừa nhận… nhưng tôi đã mất kiểm soát cơ thể, tiêu tiểu đã không không thể tự chủ.

Cơ thể tôi đã hoàn toàn suy kiệt.

Ung thư di căn. Mất sức. Mờ mắt. Tiểu tiện không kiểm soát.

Chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi hiện tại cũng đã bị tước đoạt.

Từ Dạng bước vào, lặng lẽ giúp tôi thay quần áo.

Cô ấy không nói gì cả.

Chỉ sau chưa đầy một tháng, cô ấy đã bị tôi giày vò đến mức hốc hác, tiều tụy, trông chẳng khác nào một bộ xương khô khoác lên lớp da mỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy lặng lẽ mở cửa, dẫn Ninh Dật vào lều.

Tôi thoáng sững người.

Hốc mắt anh ta đỏ hoe, viền mắt thâm quầng.

Nhìn sơ qua là đủ để biết đó là dấu vết của một cú đ.ấ.m mạnh.

Chắc hẳn là Từ Dạng đã thay tôi ra tay.

Tôi nhìn anh ta, cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn:

“Em thực sự không còn gì để cho Đoạn Chi Chi nữa.”

“Ninh Dật, anh có thể đừng ép em nữa được không?”

“Em sắp c.h.ế.t rồi…anh cũng không để cho em được yên sao?”

Một người đàn ông gần một mét chín, đột nhiên quỳ rạp xuống, khóc lóc như một đứa trẻ.

Anh ta vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, quỳ từng bước, từng bước bò đến bên giường tôi:

“Kỳ Kỳ… anh đưa em về nhà nhé?”

“Chúng ta về nhà chữa bệnh, được không? Anh không ép em nữa… Em là em gái ruột của anh, sao anh có thể…”

Tôi giơ tay đẩy anh ta ra, giọng nhẹ bẫng như cánh hoa rơi:

“Ninh Dật, em cầu xin anh…”

“Tránh xa em một chút đi.”

Anh ta vươn tay định chạm vào tôi.

Tôi khẽ né tránh, không một dấu vết.

Anh ta thoáng sững sờ, rồi đột nhiên mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Có phải rất đau không? Kỳ Kỳ, có phải em rất đau không? Về nhà với anh đi.”

Bỗng nhiên, tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tất cả những ngày tháng cố gắng giả vờ mạnh mẽ, cuối cùng cũng vỡ nát thành một bộ mặt xấu xí nhất.

Tôi gần như phát điên, hét lên, gào thét, nguyền rủa anh ta:

“Ninh Dật! Tôi sắp c.h.ế.t rồi! Anh còn ở đây giả vờ làm người tốt cái gì?!”

“Nếu thật sự coi tôi là em gái, thì hãy biến mất đi! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa!”

“Làm ơn đi đi”

Sau đó tôi bật khóc

Từ Dạng vội kéo anh ta ra ngoài.

Căn lều như lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có chỉ còn lại tiếng khóc của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, ép bản thân bình tĩnh.

Từ Dạng lau nước mắt, giọng khàn đặc:

“Là anh ta tự tìm đến. Tôi đã đuổi anh ta đi rồi, cậu đừng có tức giận nữa.”

Tôi không biết cô ấy đã nói gì với Ninh Dật.

Nhưng anh ta thật sự đã không quay lại nữa.

Nhưng những cơn đau vẫn lặp đi lặp lại, kéo dài một cách triền miên.

Ngay cả thuốc giảm đau hiện tại cũng đã vô dụng.

Tôi cắn chặt răng, chỉ dám rên rỉ thật khẽ vào những lúc Từ Dạng ra ngoài.

Nguyên Bảo cũng không còn thích chạy nhảy như trước.

Nó ngày càng quấn lấy tôi, không rời nửa bước, lúc nào cũng lặng lẽ nằm bên cạnh tôi.

Hôm đó, dù toàn thân đau nhức đến mức không thể đứng thẳng, tôi vẫn cố gắng đứng dậy, cùng nó chơi một ván ném đĩa bay cuối cùng.