“Bác gái, một quả thận của Ninh Kỳ, vẫn chưa đủ để trả hết công ơn nuôi dưỡng của các người sao?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Rồi mẹ tôi dập máy, không nói thêm lời nào.
Nhưng tôi biết, tôi hiểu quá rõ bà.
Khi đối diện với Đoạn Chi Chi, bà mới thật sự là một người mẹ đúng nghĩa bà yêu thương, che chở, lo lắng từng chút một cho cô ta.
Còn đối diện với tôi, bà chỉ có một yêu cầu duy nhất:
Là phải biết điều.
Là phải trưởng thành sớm.
Là không được so đo với “em gái” của mình.
Ngay cả khi tôi đậu vào một trường danh tiếng, bà nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn tờ giấy báo trúng tuyển đó, rồi thản nhiên đặt xuống, không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
Chỉ vì Đoạn Chi Chi thậm chí còn không đỗ nổi một trường hạng ba.
Bà sợ tôi sẽ làm kích động Đoạn Chi Chi.
Mà không sao cả. Tôi đã quen rồi.
Từ Dạng lái xe đưa tôi đi khắp nơi.
Trên thảo nguyên, từng dãy cỏ xanh mơn mởn, trải dài đến vô tận.
Chiếc xe dừng lại. Chúng tôi ngồi trên thùng sau của chiếc bán tải, để mặc cho gió lùa vào những lọn tóc, còn Nguyên Bảo thì tự do chạy nhảy khắp xung quanh.
Tôi tựa vào người Từ Dạng, khẽ nói:
“Từ Dạng à, sau khi mình chết, cậu hãy rải tro cốt của mình ở đây nhé. Sang năm, chắc chắn nơi này sẽ xanh tốt hơn.”
Cô ấy không trả lời.
Chỉ lặng lẽ lấy từ túi áo ra một viên kẹo, nhét vào miệng tôi.
“Được rồi, cậu đừng có nói mấy chuyện đó nữa, được không?”
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn bật khóc.
Giọng cô ấy nghẹn ngào:
“Tôi đã hỏi bác sĩ rồi… Nếu một bệnh nhân không còn ý chí sống, bệnh tình sẽ phát triển rất nhanh… Ninh Kỳ, cậu mới hiến thận cách đây chưa đầy nửa năm… Cậu cũng chỉ mới phát bệnh trong vài tháng gần đây, đúng không?”
Tôi khẽ vỗ lưng cô ấy, nhẹ giọng an ủi:
“Từ Dạng, mình đã không còn sức để sống tiếp nữa.”
“Mình thật sự mệt lắm rồi”
Cô ấy ôm tôi chặt hơn, như thể sợ rằng nếu lơi tay, tôi sẽ lập tức biến mất.
Tôi chợt nhớ đến rất nhiều chuyện hồi nhỏ.
“Từ Dạng, cậu còn nhớ không? Khi bố mình qua đời, có rất nhiều người bắt nạt mình, họ gọi mình là đứa trẻ không có cha. Khi đó, chỉ có cậu là đứng ra bảo vệ mình thôi.”
Cô ấy không nói gì, chỉ nức nở, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trán tôi.
Tôi mỉm cười, tiếp tục nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lúc nhỏ là cậu bảo vệ mình… Bây giờ trước khi mình đi, mình còn có một món quà muốn tặng cậu.”
“Mình đã điền tên cậu vào danh sách người thụ hưởng bảo hiểm bệnh hiểm nghèo của mình rồi. Cho nên cậu nhất định phải sống thật tốt.”
Từ Dạng gần như suy sụp, run rẩy hét lên:
“Ninh Kỳ! Ngay cả chuyện sau khi c.h.ế.t cậu cũng đã nghĩ đến rồi sao?!”
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, giọng khẽ khàng:
“Ngốc quá. Cậu không phải rất yêu nơi này sao? Sau này, mỗi khi cậu đến đây, nhất định sẽ luôn có mình ở đây, cùng với Nguyên Bảo.”
“Nó là một chú chó rất ngoan, chỉ là hơi kén ăn, không thích đồ hộp hay hạt khô, chỉ thích ăn cơm do mình nấu.”
“Mấy ngày tới, mình sẽ dạy cậu cách nấu cho nó ăn. Chỉ cần có cậu bên cạnh, là mình yên tâm rồi. Ở đây, nó cũng sẽ rất hạnh phúc.”
Tôi nhìn về phía xa, nơi Nguyên Bảo đang nhe răng, vẫy đuôi nhìn tôi, trông nó như đang cười.
Thật tốt…
Từ giờ trở đi, nó sẽ được sống ở nơi này. Một nơi không có những con người ấy.
Từ Dạng siết chặt lấy tôi, giọng cô run rẩy, gần như van xin:
“Ninh Kỳ, đừng như vậy… Chúng ta đi chữa bệnh đi, tôi không cần tiền của cậu, tôi chỉ cần cậu khỏe lại thôi.”
“Nếu cậu không còn nữa, tôi cần tiền để làm gì? Nếu cậu không còn nữa, tôi cũng không biết phải chăm sóc cho Nguyên Bảo thế nào…”
Một người sắp chết, hà tất gì phải lãng phí tiền bạc cho chính mình?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Từ Dạng, nghiêm túc nói:
“Từ Dạng, mình không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Mình chỉ muốn khoảng thời gian cuối cùng của mình được rời đi một cách tươm tất và vui vẻ, có được không?”
Máu mũi tôi đột ngột chảy xuống.
Cô ấy hoảng hốt vội vàng giúp tôi cầm máu, rồi bất chợt bật dậy, giận dữ hét lên:
“Tại sao lại là cậu mà không phải là kẻ xấu kia c.h.ế.t đi chứ?!”
Cô ấy lái xe đưa tôi về lều Mông Cổ.
Trời đêm vắng lặng, tối nay chỉ có vài vì sao thưa thớt trên bầu trời.
Những con cừu non đã bắt đầu cuộn tròn lại, say ngủ dưới ánh trăng.
Tôi mở điện thoại.
Có tin nhắn từ Lục Áng.
Hắn ta biết số dự phòng của tôi.
Tin nhắn loạn cả lên, lúc thì nói muốn chia tay, lúc lại cầu xin tôi đừng rời đi.
Không cần đoán, tôi cũng biết ai là người đã thao túng hắn.
Tôi lướt qua tất cả những tin nhắn đó, cho đến khi một dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Là anh trai tôi.
Tôi vẫn bắt máy.
Giọng anh ta có chút gượng gạo, nhưng vẫn mở lời:
“Ninh Kỳ… Chi Chi thực sự rất thích Lục Áng. Em có thể…”