Thiện Giả Nhưng Ác Báo
Hãy để tôi c.h.ế.t trong lòng “người mẹ” của mảnh đất này.
Tôi cưỡi ngựa, cơ thể lắc lư theo từng nhịp bước của nó cũng như từng cơn đau đang cào xé cơ thể tôi.
Nhanh hơn.
Nhanh hơn nữa.
Tôi phải đi thật nhanh.
Nếu để Từ Dạng phát hiện ra, cô ấy nhất định sẽ mang Nguyên Bảo đuổi theo tôi.
Không thể để họ tìm thấy tôi được.
Khi tôi đến bờ sông, nước sông cuộn trào dữ dội.
Tôi nhìn dòng chảy xiết trước mặt, không do dự, nhảy xuống.
Làn nước lạnh buốt tràn vào khoang mũi, khoang miệng.
Tôi không giãy giụa.
Chỉ để mặc cơ thể dần dần chìm xuống đáy sông.
Cuối cùng…
Tôi được giải thoát rồi.
Thật bình yên…
Khi Từ Dạng quay lại lều Mông Cổ, cô ấy mới phát hiện ra Ninh Kỳ đã biến mất.
Giường được xếp gọn gàng, sàn nhà cũng sạch sẽ không một hạt bụi.
Một cảm giác bất an tột cùng dâng lên trong lòng cô.
Lúc này, ánh mắt cô mới chạm đến tập giấy đặt ngay ngắn trên gối.
Là di thư của Ninh Kỳ.
Cùng với hợp đồng bảo hiểm mà cô ấy từng nói đến.
Nguyên Bảo dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi, hoảng loạn rên rỉ.
Trên tờ di thư, nét chữ thanh tú viết rằng:
“Xin lỗi cậu, Từ Dạng…
Mình thật sự không thể chịu đựng thêm nữa. Cơn đau này… đã vượt quá giới hạn của mình rồi.
Cả đời này, mình chưa từng cảm nhận được tình yêu của mẹ. Hãy để mình được chấm dứt tại dòng sông đi.”_
Từ Dạng ngay lập tức nổ máy, dắt theo Nguyên Bảo, lao như điên trên con đường dẫn đến bờ sông.
Cô ấy đã chạy đến kêu vỡ cả giọng, nhưng không ai trả lời.
Đi thêm một đoạn, một nhóm mục dân đang vây quanh một góc của dòng sông.
Tim cô như rơi xuống đáy vực.
Cô chen qua đám đông…
Và nhìn thấy Ninh Kỳ.
Cô ấy nằm đó, trên mặt đất, cơ thể lạnh như băng, làn da thì trắng bệch như sương tuyết.
Cảnh sát địa phương sau khi kiểm tra bức di thư, chỉ im lặng lắc đầu, không nói thêm gì.
Từ Dạng đứng đó, như bị sét đánh trúng.
Không thể tin được.
Không thể chấp nhận được.
Nguyên Bảo chạy vòng quanh t.h.i t.h.ể Ninh Kỳ, sủa dữ dội, đôi mắt ngập nước, ánh nhìn đầy tuyệt vọng.
Nó vươn chân trước, cố lay lay cơ thể chủ nhân, nhưng Ninh Kỳ không còn mở mắt ra nữa.
Từ Dạng bỗng nhớ đến một câu nói của cô ấy khi vừa mới đến đây:
“Rải tro cốt của tớ trên cánh đồng cỏ này nhé. Sang năm, cỏ xanh nhất định sẽ mọc tốt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới sự giúp đỡ của những mục dân, Từ Dạng tổ chức một đám tang đơn giản cho Ninh Kỳ.
Ngọn lửa bùng lên trong trời đêm mênh mông.
Nguyên Bảo điên cuồng lao về phía đống lửa.
Nó sủa, cào đất, rít lên đầy tuyệt vọng.
Từ Dạng ôm chặt lấy nó, nước mắt rơi như mưa.
Lần đầu tiên trong đời, cô ấy hoàn toàn sụp đổ.
Cô ấy siết chặt vòng tay, như muốn níu giữ chút gì đó, nhưng lại chỉ có cái lạnh của màn đêm thảo nguyên.
Cô ấy gào lên, giọng vỡ vụn:
“Ninh Kỳ! Cậu là đồ khốn nạn!!!”
Ninh Dật mang theo đầy túi đồ ăn vặt mà Ninh Kỳ thích nhất, xuất hiện tại thảo nguyên.
Khi anh ta nhìn thấy ánh đỏ rực của lửa, cùng một nhóm mục dân và các nhà sư tụ tập, bước chân anh ta dần chậm lại.
Anh ta tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Từ Dạng đang ôm chặt Nguyên Bảo, nước mắt rơi như mưa.
Nhưng anh ta vẫn đang tự lừa mình dối người…
Người nằm trong ngọn lửa kia, nhất định không phải là em gái anh ta.
Anh ta quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Từ Dạng, giọng khàn đặc:
“Người đó… là ai?”
Từ Dạng nhìn anh ta, đôi mắt ngập tràn hận ý.
Cô ấy cười lạnh, giọng như d.a.o cứa vào tim:
“Anh hỏi ai à?”
“Đó là em gái ruột thịt của anh đó, Ninh Dật.”
“Bây giờ anh mới đến để chuộc lỗi, anh không thấy là đã quá muộn rồi sao?”
Ninh Dật sững sờ.
Một câu đơn giản, nhưng như thể đánh nát toàn bộ thế giới của anh ta.
“Không thể nào… Không thể nào… Cô ấy sao có thể là em gái tôi được?”
Anh ta đột ngột bật dậy, lao thẳng về phía đống lửa.
Muốn cứu lấy em gái mình.
Nhưng các mục dân đã nhanh chóng giữ chặt lấy anh ta.
Ngọn lửa nổ lách tách, phát ra những âm thanh ghê rợn khi xác thịt và xương cốt bị thiêu cháy.
Mỗi tiếng nổ vang lên, như hàng ngàn mũi kim đ.â.m thẳng vào trái tim Từ Dạng.
Khi lửa tắt, Nguyên Bảo nằm rạp xuống cỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Từ Dạng khẽ vuốt đầu nó, sau đó bước lên phía trước, từng chút, từng chút một, cẩn thận thu gom tro cốt của Ninh Kỳ vào trong một chiếc hộp nhỏ.
Ninh Dật đứng bên cạnh, giọng khàn khàn, tuyệt vọng:
“Trả cô ấy lại cho tôi… Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Từ Dạng không hề nhìn anh ta.
Cô ấy cẩn thận ôm hộp tro cốt, rồi mới quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Ninh Dật, anh không có xứng được giữ lấy cô ấy.”
Một ngày trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống đồng cỏ, những con cừu thong thả gặm cỏ trên triền đồi.
Từ Dạng lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, đặt một nhúm nhỏ tro cốt của Ninh Kỳ vào bên trong.
Sau đó, cô ấy làm thành một sợi dây chuyền, lặng lẽ đeo lên cổ mình.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lọ thủy tinh, giọng nói dịu dàng:
“Kỳ Kỳ, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”