Từ Dạng lái xe đến nơi mà trước đây cô từng đưa Ninh Kỳ đến.
Cô ấy chậm rãi mở hộp, cẩn thận từng chút một, rải tro cốt của Ninh Kỳ lên đồng cỏ mênh mông.
Ngọn gió thảo nguyên mạnh mẽ thổi qua, cuốn lấy tro cốt, hòa vào trời xanh bao la.
Ninh Dật vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau.
Khi anh ta nhìn thấy tro cốt của Ninh Kỳ bị gió cuốn lên, tan biến vào không trung, anh ta hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta quỳ sụp xuống trước mặt Từ Dạng, giọng nghẹn ngào cầu xin:
“Từ Dạng, tôi cầu xin cô… xin cô hãy để tôi đưa em ấy về nhà.”
Từ Dạng bỗng bật cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Ninh Dật, cô ấy… còn có nhà sao?”
“Cái nhà đó… không phải do chính các người từng chút từng chút một phá nát sao?”
“Đối với anh, Đoạn Chi Chi mới là em gái ruột của anh.”
“Ninh Kỳ chưa bao giờ muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh cả.”
Ninh Dật ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy.
Từ Dạng nhìn về phía xa, ánh mắt dõi theo những tàn tro đang dần dần hòa vào lòng đất.
Cô ấy khẽ thì thầm:
“Kỳ Kỳ từng nói… Cô ấy muốn được hòa vào thảo nguyên này. Sang năm, cỏ xanh nhất định sẽ mọc tươi tốt hơn.”
Bỗng nhiên, Ninh Dật lao lên, điên cuồng vốc lấy một nắm tro cốt còn chưa tán hết, rồi quay người bỏ chạy.
Từ Dạng sững sờ trong giây lát, sau đó chỉ khẽ lẩm bẩm một mình:
“Ninh Kỳ…bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng.”
“Kiếp sau, đừng làm người thân với bọn họ nữa.”
Ninh Dật ôm chặt nắm tro cốt trong tay, cẩn thận từng chút một đặt vào chiếc hộp tro màu hồng mà anh ta đã chuẩn bị từ trước.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt trơn nhẵn của chiếc hộp, giọng nói khe khẽ như thì thầm với chính mình:
“Kỳ Kỳ, em không phải rất thích màu hồng sao? Để anh đưa em về nhà nhé.”
Nhưng anh ta biết…
Ninh Kỳ sẽ không bao giờ gọi anh là “anh” nữa.
Từ trước đến giờ, anh ta vẫn luôn cho rằng Ninh Kỳ vẫn là cô em gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện năm nào.
Những thứ cô ấy yêu thích, dù bị mẹ lấy đi đưa cho Đoạn Chi Chi, cô ấy vẫn luôn im lặng, thậm chí không bao giờ khóc.
Dần dần, anh ta đã dần quen với điều đó.
Anh ta thậm chí còn nghĩ, có lẽ Ninh Kỳ cũng không thực sự thích những thứ đó, vậy thì đưa cho Đoạn Chi Chi cũng chẳng sao.
Đoạn Chi Chi biết làm nũng, biết ôm cổ anh ta nhõng nhẽo, cũng biết cách lấy lòng mẹ.
Anh ta từng tận mắt chứng kiến dượng Đoạn vất vả kiếm tiền, lo cho ba đứa con ăn học không hề dễ dàng.
Anh ta hiểu được sự cẩn trọng và thấp kém của mẹ, càng hiểu hơn câu nói “phải biết ơn” mà mẹ không ngừng nhắc đi nhắc lại với anh và Ninh Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc đầu, anh ta đã từng rất yêu thương Ninh Kỳ.
Nhưng theo thời gian, khi thấy cô ấy ngày càng trở nên lầm lì, lạnh nhạt, anh ta mất dần sự kiên nhẫn với cô em gái đang bước vào tuổi dậy thì đầy nhạy cảm và đa nghi.
Anh ta nghĩ, chờ cô ấy trưởng thành có lẽ mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.
Nhưng không biết từ lúc nào, chính anh ta cũng dần trở nên giống mẹ.
Ngày Ninh Kỳ đậu vào một trường danh tiếng, anh ta đã chuẩn bị một chiếc laptop mới để tặng em gái mình.
Nhưng khi Đoạn Chi Chi nhìn thấy nó, cô ta vui vẻ reo lên:
“Anh ơi, đây là quà anh tặng em đậu đại học đúng không?”
Anh ta đã ngập ngừng nhưng rồi lại gật đầu.
Anh ta đã thấy ánh mắt thất vọng của Ninh Kỳ.
Nhưng anh ta nghĩ, không sao cả, sau này vẫn còn có cơ hội khác.
Đến khi Ninh Kỳ bảo vệ thành công luận văn cao học, anh ta mua một chiếc điện thoại mới để chúc mừng cô ấy.
Nhưng trước khi kịp đưa cho Ninh Kỳ, Đoạn Chi Chi cũng đã nhìn thấy.
Cô ta vui vẻ chạy đến, đôi mắt lấp lánh:
“Anh ơi! Đây là quà tặng em sao?”
Lần này, lần đầu tiên trong đời, anh ta lắc đầu từ chối.
“Đây là quà cho Ninh Kỳ. Em ấy vừa đậu vào cao học.”
Đoạn Chi Chi hai mắt đỏ hoe, đột nhiên bật khóc, giọng nức nở đầy tủi thân:
"Anh không thương em nữa sao? Anh chỉ thương chị gái thôi, đúng không?"
Anh ta khựng lại, sau đó hạ giọng mềm mỏng dỗ dành:
"Vậy thì… tặng em đi."
Anh ta rõ ràng đã nhìn thấy Ninh Kỳ đứng sau cánh cửa.
Nhưng anh ta lại chọn cách làm ngơ.
Khi nghĩ lại chuyện này, Ninh Dật cảm thấy chính mình thật khốn nạn.
Anh ta nhìn bàn tay của mình, đây chẳng phải bàn tay mà vì Đoạn Chi Chi, anh ta đã tát vào mặt em gái ruột của mình sao?
Trên chuyến bay trở về, nước mắt anh ta không ngừng rơi.
Những hành khách xung quanh đều kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn, đầy vẻ đau khổ, tuyệt vọng, khóc không thành tiếng.
Đêm mưa bão năm ấy…
Khi cả nhà, kể cả anh ta cũng đều đang ép buộc Ninh Kỳ hiến thận…
Trái tim em gái anh ta đã đau đớn đến nhường nào?
Anh ta không dám nghĩ đến.
Ngày trước lễ cưới, mẹ quỳ xuống cầu xin Ninh Kỳ nhường chồng sắp cưới của mình cho Đoạn Chi Chi…