Thiên Hạ Của Ta, Tim Người Cũng Thế nữ tôn

Chương 1: 1



Điện Nguyệt, nơi giam cầm ước mơ và nuôi dưỡng những toan tính. Ánh nắng chiều tà hắt qua khung cửa chạm trổ hình phượng hoàng, dát lên nền gạch đá hoa cương một lớp vàng úa cô tịch. Nghiêu Khinh Hàn, Nữ hoàng trẻ tuổi của Thiên Khương quốc, ngồi thẳng lưng trên long ỷ, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.

Trước mặt nàng, năm nam nhân quỳ gối, mỗi người một vẻ, mỗi người một dáng. Kẻ thì cúi gằm mặt, run rẩy như cành liễu gặp gió. Kẻ thì ngước mắt nhìn trộm, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ tham lam và chờ đợi. Kẻ lại mang dáng vẻ cam chịu, tựa như đã chấp nhận số phận an bài. Duy chỉ có một người, thẳng lưng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy kiên định như đá, nhìn thẳng vào Nghiêu Khinh Hàn, không hề có chút sợ hãi hay kính nể. Đó là Ngụy Ly.

"Các ngươi, từ hôm nay trở đi, sẽ là phu quân của ta." Nghiêu Khinh Hàn cất giọng, âm thanh trong trẻo nhưng mang theo uy nghiêm không thể lay chuyển. "Phận sự của các ngươi là phục vụ ta, sinh hạ long chủng cho Thiên Khương, và tuyệt đối không được phép phản bội."

Lời nói ấy vang vọng trong điện, tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén, cắt đứt mọi hy vọng và ảo tưởng. Những nam nhân khác vội vàng dập đầu, miệng hô lớn "Tuân lệnh! Tạ ơn Nữ hoàng!". Chỉ có Ngụy Ly vẫn im lặng, ánh mắt không hề rời khỏi Nghiêu Khinh Hàn.

"Ngươi có điều gì muốn nói?" Nghiêu Khinh Hàn hỏi, giọng điệu không hề thay đổi. Nàng đã quen với việc mọi người run sợ trước quyền lực của mình, sự ngang bướng của Ngụy Ly khiến nàng cảm thấy thú vị.

Ngụy Ly nhếch môi, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú. "Thần không dám. Chỉ là thần không hiểu, vì sao Nữ hoàng lại chọn thần? Thần xuất thân hàn vi, không có tài cán gì, dung mạo cũng không hơn người. E rằng không xứng với địa vị cao quý này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu nói của Ngụy Ly khiến cả điện xôn xao. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám chất vấn Nữ hoàng trước mặt mọi người như vậy. Những nam nhân khác nhìn Ngụy Ly với ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa lo sợ. Họ thầm cầu nguyện cho kẻ ngông cuồng này bị trừng phạt thích đáng, để làm gương cho tất cả.

Nghiêu Khinh Hàn không hề tức giận, ngược lại, nàng cảm thấy hứng thú hơn. "Ngươi nghĩ ta chọn ngươi vì điều gì?" Nàng hỏi ngược lại, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, đánh giá Ngụy Ly từ đầu đến chân.

"Thần không biết." Ngụy Ly đáp, giọng điệu vẫn lạnh lùng. "Có lẽ Nữ hoàng muốn tìm một kẻ để tiêu khiển, hoặc giả là một quân cờ để lợi dụng. Dù là gì đi nữa, thần cũng không quan tâm."

"Ngươi thật to gan." Nghiêu Khinh Hàn bật cười, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng chuông gió. "Ngươi không sợ ta sẽ trị tội ngươi sao?"

"Nếu Nữ hoàng muốn g.i.ế.c thần, thần cũng không phản kháng." Ngụy Ly đáp, giọng điệu thản nhiên như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình. "Chỉ là thần không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa. Thần không muốn hầu hạ ai, đặc biệt là một nữ nhân."

Câu nói cuối cùng của Ngụy Ly như một tiếng sét đánh ngang tai. Cả điện lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng thở cũng không ai dám phát ra. Những nam nhân khác tái mặt, sợ hãi nhìn Ngụy Ly, tựa như nhìn thấy một con quái vật. Họ không thể tin được rằng lại có người dám nói những lời phản nghịch như vậy trước mặt Nữ hoàng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com