Hoàng hôn buông xuống đỉnh Thanh Vân Sơn, nhuộm những đám mây lững lờ trôi thành một màu cam cháy rực rỡ. Gió núi mang theo hơi sương se lạnh, lướt qua những mái cong cổ kính của Thanh Vân Môn, một tông môn tu tiên tuy nhỏ bé nhưng cũng có bề dày lịch sử vài trăm năm.
Tại một góc khuất sau khu luyện võ của ngoại môn, cảnh tượng lại chẳng hề thơ mộng như vậy.
"Hỏa Cầu Thuật! "
Một tiếng quát non nớt nhưng đầy cố gắng vang lên. Vương sư huynh, một đệ tử ngoại môn Luyện Khí tầng năm, hai tay bắt quyết, mặt đỏ bừng vì vận dụng linh lực. Một quả cầu lửa to bằng đầu người, mang theo hơi nóng hừng hực, từ lòng bàn tay hắn ta bay vút ra, nhắm thẳng vào một bóng người đang đứng bất động cách đó không xa.
"BÙM! "
Quả cầu lửa nổ tung, những tia lửa bắn ra tứ phía, để lại một vệt đen trên mặt đất.
Mục tiêu của quả cầu lửa, Trần Trường Sinh, khẽ rùng mình.
"A. .. Đau. .. "Hắn lẩm bẩm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, gương mặt thanh tú nhăn nhó như bánh đa nhúng nước.
Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ùa tới. Không phải là cái đau bỏng rát thông thường. Thể chất kỳ quái của hắn khuếch đại mọi cảm giác lên gấp bội. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng nhiệt năng len lỏi qua lớp áo vải thô, thiêu đốt từng tế bào trên da, xuyên qua lớp thịt, dường như muốn nướng chín cả xương cốt bên trong. Cơn đau như hàng vạn cây kim lửa châm chích cùng một lúc, khiến thần kinh hắn căng như dây đàn.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, sau khi quả cầu lửa tan đi, lớp áo vải thô trên người hắn chỉ hơi cháy xém một chút, còn làn da bên trong vẫn trắng nõn, mịn màng, không hề có một vết bỏng, dù là nhỏ nhất.
Đây chính là cuộc sống của Trần Trường Sinh tại Thanh Vân Môn. Một bao cát sống đúng nghĩa.
"Hụt. .. hụt. .. Sao vẫn chưa được nhỉ? "Vương sư huynh chống gối thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn đã bắn ra hơn hai mươi quả cầu lửa, linh lực trong cơ thể đã sớm cạn kiệt, hai tay run rẩy, đầu óc choáng váng.
Hắn ngẩng đầu nhìn"bia tập"của mình. Trần Trường Sinh vẫn đứng sừng sững ở đó, ngoài việc gương mặt có hơi nhăn nhó và quần áo có thêm vài vệt đen thì hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương.
Vương sư huynh vừa ghen tị, vừa có chút không cam lòng. Gã này, Trần Trường Sinh, là một kẻ dị biệt nổi tiếng khắp Thanh Vân Môn. Hắn không có linh căn, không thể tu luyện Luyện Khí. Thần thức yếu ớt, con đường Luyện Hồn cũng vô vọng. Nhưng hắn lại sở hữu một thân thể cứng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Trường Sinh sư đệ, đệ. .. đệ không sao chứ? "Vương sư huynh cố nặn ra một nụ cười, hỏi một câu mà hắn biết rõ câu trả lời.
Trần Trường Sinh thở ra một hơi dài, cố gắng đè nén cơn đau vẫn còn âm ỉ. Hắn phủi phủi bụi trên vai áo, ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn nhăn nhó, hỏi một câu khiến Vương sư huynh suýt ngã ngửa.
"Vương sư huynh, xong chưa ạ? Tới giờ ăn cơm ở Tạp Dịch Viện rồi. Đi trễ là hết đồ ăn ngon đó. "
Vương sư huynh lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm mặt xuống đất. Hắn, một tu sĩ Luyện Khí tầng năm, luyện công đến kiệt sức, tay chân sưng vù, còn người chịu đòn thì lại chỉ lo lắng về bữa tối. Sự so sánh này thật quá đả kích người khác.
"Xong. .. xong rồi. .. "Hắn phất tay một cách yếu ớt, "Đa tạ sư đệ. "
Nói rồi, hắn quay người, lê từng bước chân nặng nề về phòng nghỉ của mình, trong lòng thầm than. Cái tên Trường Sinh này đúng là quái vật. Lần sau muốn luyện pháp thuật, có lẽ nên tìm một con lợn rừng còn hơn. Ít nhất đánh nó còn thấy được vết thương, có cảm giác thành tựu hơn.
Nhìn bóng lưng xiêu vẹo của Vương sư huynh, Trần Trường Sinh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Lại một ngày làm bao cát kết thúc. Hắn xoa xoa ngực, nơi vừa bị Hỏa Cầu Thuật oanh tạc. Dù không có vết thương, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó, như một bóng ma dai dẳng.
Hắn lê bước về Tạp Dịch Viện, nơi ở của những đệ tử không có tư chất tu tiên, chỉ làm những công việc tạp vụ trong môn phái. Con đường quen thuộc lát đá xanh, hai bên là những hàng cây cổ thụ. Vài đệ tử ngoại môn khác đi ngang qua, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: có kẻ thương hại, có người tò mò, có cả sự ngưỡng mộ khó hiểu.
Trần Trường Sinh đã quen với những ánh mắt này. Hắn cúi đầu, bước đi nhanh hơn. Hắn không cần sự thương hại, cũng chẳng muốn được ngưỡng mộ. Hắn chỉ muốn được yên tĩnh.
Một cơn gió thổi qua, mang theo một chiếc lá khô rơi xuống vai hắn. Hình ảnh chiếc lá xoay tròn trong không trung bất chợt gợi lại một ký ức xa xôi, một ký ức đẫm máu mà hắn luôn cố gắng chôn vùi.
Đó là năm hắn lên mười. Cha mẹ hắn là những tán tu Luyện Khí kỳ, sống một cuộc đời nay đây mai đó, tuy vất vả nhưng gia đình ba người luôn tràn ngập tiếng cười. Họ dạy hắn biết chữ, dạy hắn những đạo lý làm người đơn giản, và cả những kiến thức cơ bản về thế giới tu tiên. Nhưng họ không bao giờ dạy hắn cách đối mặt với sự tàn khốc của nó.
Trong một lần đi săn yêu thú để đổi lấy linh thạch, họ đã đụng độ một nhóm cướp tu. Một trận chiến không cân sức đã diễn ra. Cha mẹ hắn đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ hắn. Hắn vẫn nhớ như in cảnh cha hắn dùng thân mình chặn một nhát đao cho mẹ, và mẹ hắn dùng chút linh lực cuối cùng đẩy hắn ra xa.
Tên cướp cầm đầu, một gã đàn ông mặt sẹo với ánh mắt hung tàn, cười gằn rồi vung thanh đại đao chém về phía hắn. Hắn khi đó chỉ biết nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cái chết.
Một cơn đau xé rách trời đất ập đến. Cơn đau mãnh liệt đến mức hắn tưởng chừng như linh hồn mình đã bị băm thành trăm mảnh. Nhưng. .. chỉ có đau đớn. Khi hắn run rẩy mở mắt ra, hắn thấy thanh đại đao kia đã bị gãy làm đôi, còn tên cướp thì bị chấn đến hộc máu, ngã lăn ra đất, kinh hoàng nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
Hắn cúi xuống nhìn cơ thể mình. Quần áo rách bươm, nhưng da thịt lại không một vết xước. Hắn đã hứng trọn một đao toàn lực của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng lại bình an vô sự.
Chính lúc đó, một vị trưởng lão của Thanh Vân Môn đi ngang qua. Ông đã giải quyết đám cướp còn lại, rồi đưa hắn, một đứa trẻ mồ côi đang chìm trong tuyệt vọng và đau đớn, về tông môn.
Vị Lý trưởng lão đó đã từng đặt rất nhiều hy vọng vào hắn. Một đứa trẻ có thể chất cứng rắn đến vậy, chắc chắn là một kỳ tài Luyện Thể hiếm có. Ông đã dùng đủ mọi cách để kiểm tra, từ những pháp khí thông thường đến cả bí pháp của tông môn.
Thế nhưng, kết quả lại khiến tất cả mọi người thất vọng.
"Không có linh căn. .. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. .. "Lý trưởng lão lắc đầu thở dài, ánh mắt từ hy vọng chuyển thành thất vọng rồi thờ ơ. "Thân thể này tuy cứng rắn, nhưng lại như một cái thùng gỗ không đáy, không thể tích tụ được chút linh lực nào. Không có linh lực, Luyện Thể cũng chỉ là một con đường cụt. "
Và thế là, Trần Trường Sinh, kỳ tài trong tưởng tượng, bị"ném"vào Tạp Dịch Viện. Từ đó, cuộc đời hắn bước sang một trang mới, một trang địa ngục trần gian mang tên"bao cát".
Ban đầu, chỉ là vài sư huynh đệ tò mò muốn thử xem hắn có thật sự cứng như lời đồn không. Họ dùng tay đấm, chân đá. Sau khi phát hiện hắn đúng là"đao thương bất nhập", tin đồn lan ra. Dần dần, hắn trở thành bia tập công cộng của các đệ tử ngoại môn.
Những người muốn luyện quyền pháp, cước pháp mới sẽ tìm đến hắn. Những người mới học được một loại pháp thuật cấp thấp như Hỏa Cầu, Phong Đao, Thủy Tiễn cũng tìm đến hắn. Thậm chí có người còn thử nghiệm cả những loại bùa chú cấp thấp như Định Thân Phù, Trọng Lực Phù lên người hắn.
Mỗi lần như vậy, hắn đều phải chịu đựng những cơn đau thấu trời xanh. Nhưng hắn không thể chết, cũng không bị thương. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngày qua ngày. Ước mơ lớn nhất của hắn không phải là trở thành cường giả, không phải là báo thù cho cha mẹ, mà chỉ đơn giản là được ngủ một giấc thật ngon, một giấc ngủ trọn vẹn mà không bị ai dựng đầu dậy giữa đêm để"thử chiêu".
"Trường Sinh, về rồi à? Mau lại đây ăn cơm đi, ta giữ cho ngươi một cái đùi gà này. "Một giọng nói sang sảng kéo hắn về thực tại. Đó là Trương mập, người phụ trách nhà bếp của Tạp Dịch Viện, cũng là người đối xử tốt với hắn nhất ở đây.
Trần Trường Sinh mỉm cười, một nụ cười chân thật hiếm hoi. "Cảm ơn Trương thúc. "
Bữa ăn ở Tạp Dịch Viện rất đơn giản, chỉ có cơm trắng, rau luộc và một món mặn. Nhưng đối với Trần Trường Sinh, đây là khoảnh khắc bình yên nhất trong ngày. Hắn ngồi trong một góc, ăn từng miếng thật chậm rãi, tận hưởng cảm giác ấm nóng của thức ăn lan tỏa trong dạ dày.
Hắn không biết rằng, trong khi hắn đang thưởng thức bữa tối đạm bạc của mình, thì tại Chính Điện của Thanh Vân Môn, không khí lại đang căng thẳng đến cực điểm.
Chưởng môn Thanh Vân Môn, Triệu Sơn Hà, một lão giả râu tóc bạc trắng nhưng vẫn còn quắc thước, đang ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm như nước. Bên dưới là năm vị trưởng lão, mỗi người một vẻ, nhưng ai nấy đều mang nét mặt lo âu.
Giữa đại điện, một lá thư bằng giấy da dê màu đen đang nằm im lìm, tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.
"Hắc Phong Trại thật quá ngông cuồng! "Một vị trưởng lão râu đỏ nóng tính đập mạnh xuống bàn trà, khiến ly trà nảy lên. "Chúng dám yêu cầu chúng ta cống nạp một nửa thu nhập linh thạch hàng năm và mười đệ tử có tư chất tốt. Đây là muốn cưỡi lên đầu lên cổ Thanh Vân Môn chúng ta mà! "
Một vị trưởng lão khác, gầy gò và có vẻ cẩn trọng hơn, thở dài:"Vương trưởng lão bớt giận. Đại ca của Hắc Phong Trại, Hắc Phong Lang, cũng là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, lại nổi tiếng hung hãn, thủ đoạn tàn độc. Dưới trướng hắn còn có mấy trăm lâu la, không ít kẻ đã ở Luyện Khí hậu kỳ. Thực lực của chúng. .. thật sự mạnh hơn chúng ta. "
Lời này vừa nói ra, cả đại điện chìm vào im lặng. Đây là sự thật mà không ai muốn thừa nhận. Thanh Vân Môn chỉ là một môn phái hạng bét. Chưởng môn Triệu Sơn Hà cũng mới đột phá Trúc Cơ trung kỳ được vài năm, nền tảng chưa vững. Các trưởng lão còn lại đều ở Trúc Cơ sơ kỳ. Đem ra so sánh, đúng là lấy trứng chọi đá.
"Cống nạp? Tuyệt đối không thể! "Triệu Sơn Hà trầm giọng nói, âm thanh vang vọng trong đại điện. "Thanh Vân Môn có thể yếu, nhưng không thể mất đi khí phách. Nếu hôm nay chúng ta cúi đầu, ngày sau chúng sẽ còn lấn tới. Tin tức truyền ra ngoài, Thanh Vân Môn còn mặt mũi nào mà tồn tại ở Trung Châu này nữa? "
"Vậy ý của chưởng môn là. .. quyết chiến một trận? "Vị trưởng lão cẩn trọng kia hỏi, giọng có chút run rẩy.
Triệu Sơn Hà không trả lời ngay. Ông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện, nơi những đám mây chiều đã chuyển sang màu tím thẫm. Quyết chiến? Nói thì dễ. Nhưng hậu quả thì sao? Tông môn có thể bị diệt vong, cơ nghiệp mấy trăm năm của tổ tiên sẽ tan thành mây khói trong tay ông.
Các trưởng lão bắt đầu bàn tán, không khí vô cùng bi quan. Có người đề nghị bỏ chạy, di dời tông môn đến một nơi khác. Có người muốn liều chết một phen, bảo vệ danh dự. Có người lại nghĩ đến việc cầu cứu các tông môn lớn hơn, nhưng cái giá phải trả chắc chắn sẽ không nhỏ.
Câu chuyện về lá thư uy hiếp nhanh chóng được lan truyền trong đám đệ tử nòng cốt, rồi đến các đệ tử ngoại môn. Cả Thanh Vân Môn chìm trong một bầu không khí lo sợ và hoang mang. Ai nấy đều lo cho số phận của mình. Những buổi luyện công cũng trở nên uể oải, không ai còn tâm trí đâu nữa.
Chỉ riêng một người là cảm thấy vui mừng.
Trần Trường Sinh phát hiện ra, mấy ngày nay, cuộc sống của hắn bỗng trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Không còn ai"mượn"hắn làm bao cát nữa. Các sư huynh đệ suốt ngày tụ tập bàn tán chuyện Hắc Phong Trại, gương mặt ai cũng đầy vẻ lo âu. Hắn có được vài ngày bình yên hiếm hoi, có thể ngủ một giấc đến sáng mà không bị làm phiền.
"Giá mà Hắc Phong Trại cứ uy hiếp mãi thế này thì tốt quá. "Hắn thầm nghĩ trong lúc đang phơi quần áo trong sân của Tạp Dịch Viện.
Trong lúc cả tông môn đang chìm trong bế tắc và tuyệt vọng, tại đại điện, Lý trưởng lão - người đã đưa Trần Trường Sinh về năm xưa - bỗng nhiên vỗ đùi một cái.
"Phải rồi! Chúng ta vẫn còn một'vũ khí bí mật'! "
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, trong đó có cả sự nghi hoặc và một tia hy vọng le lói.
Lý trưởng lão hắng giọng, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ:"Chư vị có còn nhớ đứa trẻ năm đó không? Trần Trường Sinh. .. Kẻ có thân thể đao thương bất nhập! "