Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 3: Mối Họa Hắc Phong Trại





Câu nói của Lý trưởng lão như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho không khí vốn đã ngưng trọng trong Chính Điện lại càng thêm xao động.
"Vũ khí bí mật? Trần Trường Sinh? "
Vị trưởng lão râu đỏ họ Vương là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi và khinh thường. "Lý trưởng lão, ông không nói đùa đấy chứ? Trần Trường Sinh chỉ là một tên nhóc ở Tạp Dịch Viện, không linh căn, không tu vi. Dùng nó làm vũ khí bí mật? Chẳng lẽ chúng ta định để nó ra quét rác trước mặt đám Hắc Phong Trại để chúng tức chết hay sao? Thanh Vân Môn chúng ta dù có sa sút đến đâu cũng không thể mất mặt như vậy! "
Chưởng môn Triệu Sơn Hà không nói gì, nhưng đôi lông mày bạc của ông đã nhíu chặt lại. Ông đưa mắt nhìn Lý trưởng lão, chờ đợi một lời giải thích hợp lý. Các trưởng lão khác cũng xì xào bàn tán, rõ ràng họ cũng cho rằng ý tưởng này quá hoang đường.
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Lý trưởng lão không hề nao núng. Ông đứng dậy, chắp tay nói:"Chưởng môn, các vị trưởng lão, xin hãy nghe lão phu nói hết. Đúng là Trần Trường Sinh không có tu vi, nhưng thân thể của nó, các vị có lẽ chưa thực sự hiểu rõ. "
Ông hắng giọng, kể lại một lần nữa câu chuyện năm xưa, nhưng lần này chi tiết hơn. "Năm đó, tên cướp cầm đầu là một tán tu Trúc Cơ sơ kỳ. Lão phu tận mắt nhìn thấy hắn dùng một thanh pháp khí hạ phẩm chém toàn lực vào người Trần Trường Sinh. Kết quả là sao? Pháp khí gãy đôi, tên cướp bị chấn đến hộc máu, còn đứa trẻ đó thì không một vết xước! Mấy năm nay, nó ở Tạp Dịch Viện, trở thành bia tập cho đám đệ tử ngoại môn. Các vị có bao giờ nghe nói nó bị thương dù chỉ một chút chưa? "
Lời của Lý trưởng lão khiến mọi người trong điện khựng lại. Họ đều biết chuyện Trần Trường Sinh là"bao cát", nhưng chưa bao giờ thực sự suy nghĩ sâu xa về nó. Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ toàn lực một đòn mà không hề hấn gì? Chuyện này nghe thật khó tin.
Vị trưởng lão gầy gò, người luôn cẩn trọng, lên tiếng:"Lý trưởng lão, chuyện này có phần kỳ lạ. Nhưng cho dù thân thể nó cứng rắn thật, thì có ích gì? Nó không biết tấn công. Chẳng lẽ chúng ta đẩy nó ra trước mặt Hắc Phong Lang, để mặc cho hắn đánh? Đánh đến bao giờ? Hơn nữa, ai dám chắc thân thể đó không có giới hạn? Lỡ như Hắc Phong Lang có thủ đoạn đặc biệt nào đó, hoặc dùng độc, dùng hồn công thì sao? "
"Đúng vậy! "Vương trưởng lão râu đỏ phụ họa. "Hắc Phong Lang là kẻ tàn độc, sao có thể dùng lẽ thường để đối phó? Kế sách này quá mạo hiểm, chẳng khác nào trò cười! "
Lý trưởng lão thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. "Lão phu biết kế này có nhiều rủi ro. Nhưng các vị hãy nhìn lại tình hình của chúng ta đi. Quyết chiến thì chín phần thua một phần thắng. Bỏ chạy thì cơ nghiệp tổ tiên mất hết, danh dự không còn. Cầu cứu tông môn khác thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà. Chúng ta. .. còn lựa chọn nào khác sao? "
Ông nhìn thẳng vào mắt chưởng môn Triệu Sơn Hà, giọng nói trở nên khẩn thiết:"Chưởng môn, đây là một canh bạc, nhưng là canh bạc duy nhất chúng ta có cơ hội thắng. Hãy tưởng tượng xem, Hắc Phong Lang và đám lâu la của hắn hùng hổ kéo tới, dùng đủ mọi loại đao kiếm pháp thuật tấn công, nhưng lá chắn sống của chúng ta vẫn đứng sừng sững không hề hấn gì. Tinh thần của chúng sẽ bị đả kích đến mức nào? Linh lực của chúng sẽ bị tiêu hao ra sao? Đến khi chúng mệt mỏi, kiệt sức, chính là lúc đệ tử Thanh Vân Môn chúng ta phản công! "
Cả đại điện lại một lần nữa chìm vào im lặng. Kế hoạch của Lý trưởng lão tuy điên rồ, nhưng khi nghĩ kỹ lại, dường như lại là con đường duy nhất có thể đi. Sự tuyệt vọng giống như một đám mây đen, bao trùm lên tất cả, khiến cho một tia sáng dù mong manh đến đâu cũng trở nên đáng giá.
Triệu Sơn Hà trầm ngâm hồi lâu, những ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế. Cuối cùng, ông đưa ra quyết định.
"Được! Cứ làm như lời Lý trưởng lão. Nhưng trước hết, chúng ta phải kiểm chứng lại khả năng của Trần Trường Sinh. Người đâu, đi tới Tạp Dịch Viện, gọi Trần Trường Sinh đến Chính Điện cho ta! "
Một đệ tử nội môn lập tức lĩnh mệnh, vội vã rời đi.
Trong khi đó, tại một căn phòng nhỏ đơn sơ ở Tạp Dịch Viện, "vũ khí bí mật"của Thanh Vân Môn đang làm gì?
Hắn đang ngủ.
Trần Trường Sinh cuộn mình trong chiếc chăn mỏng đã sờn cũ, ngủ say như chết. Mấy ngày nay là những ngày hạnh phúc nhất của hắn kể từ khi lên núi. Không bị đánh, không bị làm phiền, hắn có thể ngủ một giấc từ tối đến sáng, thậm chí còn ngủ trưa. Hắn đang mơ, một giấc mơ đẹp. Trong mơ, hắn tìm được một thung lũng không người, dựng một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ suối. Hàng ngày hắn chỉ việc câu cá, hái quả, sống một cuộc đời bình dị, không còn phải chịu những cơn đau thấu xương nữa.
"RẦM! RẦM! RẦM! "
Tiếng đập cửa thô bạo kéo hắn ra khỏi giấc mơ đẹp.
"Trần Trường Sinh! Có trong đó không? Mau ra đây! Chưởng môn cho gọi! "
Trần Trường Sinh giật mình tỉnh giấc, bực bội ngồi dậy. Lại chuyện gì nữa đây? Chưởng môn cho gọi? Hắn có nghe nhầm không? Một đệ tử tạp dịch quèn như hắn, sao lại kinh động đến cả chưởng môn?
Hắn lẩm bẩm trong miệng:"Chắc lại có sư huynh nào mới lên chức, muốn tìm người thử chiêu để lấy le đây mà. Phiền phức thật. "
Dù bực bội, hắn vẫn không dám chậm trễ. Hắn khoác vội chiếc áo ngoài, lảo đảo ra mở cửa.
Đứng trước mặt hắn là một vị sư huynh mặc trang phục của đệ tử nội môn, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn có chút tò mò xen lẫn khinh miệt. Sự xuất hiện của một đệ tử nội môn ở khu Tạp Dịch Viện ngay lập tức gây ra một sự xôn xao nhỏ.
"Ngươi là Trần Trường Sinh? "Vị sư huynh kia hỏi, giọng điệu cao ngạo.
"Dạ. .. là đệ tử. "Trần Trường Sinh cúi đầu đáp.
"Theo ta đến Chính Điện. Chưởng môn và các vị trưởng lão đang đợi. "Nói xong, vị sư huynh kia không nhiều lời, quay người dẫn đường.
Trần Trường Sinh trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng cũng chỉ biết lẳng lặng đi theo. Hắn có một dự cảm không lành. Mỗi lần có chuyện bất thường xảy ra, y như rằng hắn sẽ phải chịu khổ.
Con đường từ Tạp Dịch Viện đến Chính Điện không dài, nhưng hôm nay Trần Trường Sinh cảm thấy nó dài lê thê. Hắn đi qua khu luyện võ, nơi hắn đã chịu không biết bao nhiêu trận đòn. Hắn đi qua những dãy nhà của đệ tử ngoại môn, nội môn, cảm nhận được những ánh mắt khác lạ đang đổ dồn về phía mình.
Cuối cùng, cánh cửa lớn uy nghiêm của Chính Điện đã hiện ra trước mắt. Vị sư huynh dẫn đường dừng lại, ra hiệu cho hắn tự mình đi vào.
Trần Trường Sinh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an trái tim đang đập thình thịch. Hắn bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong đại điện.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được hàng chục ánh mắt đang tập trung lên người mình. Trên cao là chưởng môn Triệu Sơn Hà uy nghiêm. Hai bên là các vị trưởng lão với những biểu cảm khác nhau. Có người tò mò, có người hoài nghi, có người lại nhìn hắn như thể đang nhìn một món đồ vật kỳ lạ.
Bầu không khí trang nghiêm và áp lực trong đại điện khiến Trần Trường Sinh cảm thấy hơi khó thở. Hắn cúi đầu, chắp tay hành lễ.
"Đệ tử Tạp Dịch Viện Trần Trường Sinh, tham kiến chưởng môn, các vị trưởng lão. "
Triệu Sơn Hà nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi trầm giọng hỏi một câu khiến Trần Trường Sinh ngớ người.
"Trần Trường Sinh, nghe nói ngươi. .. rất cứng, đúng không? "