Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 11: Lời Giải Thích Của Kẻ Mạnh





Ánh mắt của tất cả mọi người trong Túy Tiên Lâu đều đổ dồn về người đàn ông trung niên vừa xuất hiện.
Tôn chưởng quỹ, chủ nhân của tửu lầu này, là một nhân vật có tiếng ở Thanh Dương Thành. Không chỉ vì ông ta kinh doanh tửu lầu lớn nhất, mà còn vì tu vi Trúc Cơ trung kỳ vững chắc của mình. Bình thường, ông ta rất ít khi lộ diện, chỉ khi có rắc rối lớn không giải quyết được mới đích thân ra mặt.
Và tình hình hiện tại, rõ ràng là một rắc rối cực lớn.
Tôn chưởng quỹ chậm rãi bước xuống, ánh mắt lướt qua đám lâu la đang run rẩy, tên thuộc hạ gãy tay đang rên rỉ, và cuối cùng là Vương Hạo đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới chân cột, trên vai còn cắm thanh phi kiếm của chính mình. Tròng mắt ông ta khẽ co rụt lại. Đả thương đại thiếu gia của Vương gia ngay tại Túy Tiên Lâu, đây không phải là chuyện nhỏ.
Cuối cùng, ánh mắt sắc bén của ông ta dừng lại trên người Lâm Phong và Trần Trường Sinh. Một người là kiếm tu Luyện Khí kỳ chính khí lẫm liệt, một người lại trông như phàm nhân nhưng lại là kẻ vừa gây ra tất cả chuyện này.
"Tại hạ là Tôn Bằng, chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu, "Tôn Bằng chắp tay, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa một áp lực vô hình. "Hai vị đạo hữu náo loạn tại bổn điếm, còn đả thương trọng thương Vương thiếu gia. Chuyện này, có phải nên cho tại hạ một lời giải thích hợp lý không? "
Ông ta không lập tức quy kết tội lỗi, mà dùng từ"giải thích". Điều này cho thấy sự cẩn trọng của một người kinh doanh lâu năm.
Ông ta biết, kẻ dám ra tay với người của Vương gia ở Thanh Dương Thành, hoặc là kẻ ngu không biết trời cao đất dày, hoặc là mãnh long quá giang có chỗ dựa không thể đắc tội. Nhìn khí độ của hai người trước mặt, ông ta nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Lâm Phong là người đầu tiên phản ứng. Y là người có nguyên tắc, không muốn để"tiền bối"phải bận tâm vì những chuyện vặt vãnh này. Y tiến lên một bước, chắp tay đáp lại Tôn Bằng, khí chất kiếm tu không hề bị áp lực của Trúc Cơ kỳ làm cho nao núng.
"Tôn chưởng quỹ, tại hạ là Lâm Phong. Chuyện hôm nay, mong ngài minh xét. Chúng tôi đang dùng bữa yên ổn, là vị Vương thiếu gia kia vô cớ đến gây sự, đòi chiếm bàn của chúng tôi, còn buông lời sỉ nhục, ra lệnh cho thuộc hạ tấn công trước. Chúng tôi chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi. "
Giọng của Lâm Phong sang sảng, rõ ràng, thuật lại sự việc một cách ngắn gọn nhưng đầy đủ, không thêm không bớt. Các thực khách xung quanh nghe vậy cũng khẽ gật đầu, bọn họ đều tận mắt chứng kiến, đúng là Vương Hạo gây sự trước.
Tôn Bằng nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần. Với tính cách của Vương Hạo, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng hiểu là một chuyện, giải quyết lại là chuyện khác. Vương gia không phải là nơi nói lý lẽ.
"Tự vệ chính đáng? "Tôn Bằng khẽ nheo mắt, nhìn về phía Trần Trường Sinh. "Vị đạo hữu này chỉ ngồi một chỗ đã khiến người của Vương thiếu gia tự gãy tay, một quyền đánh bay cả người lẫn pháp bảo. Cách tự vệ như vậy, có phải là quá mức bá đạo rồi không? "
Lời nói của ông ta tuy nhẹ nhàng, nhưng lại chỉ thẳng vào điểm mấu chốt. Đây không phải là tự vệ thông thường, đây là sự nghiền ép tuyệt đối về thực lực.
Lâm Phong nhất thời không biết trả lời thế nào. Y không thể nói rằng"tiền bối"của y quá mạnh, ra tay không biết nặng nhẹ được.
Đúng lúc này, Trần Trường Sinh, người từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến bàn thức ăn, đột nhiên lên tiếng. Hắn nhìn Tôn Bằng, rồi lại nhìn bàn đồ ăn đã bắt đầu nguội đi, vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
"Bọn họ, "hắn chỉ tay về phía đám người Vương gia, "làm phiền ta dùng bữa. "
Một câu nói đơn giản, không đầu không đuôi, không có chút logic nào của một lời giải thích. Nó giống như lời hờn dỗi của một đứa trẻ bị phá đám.
Thế nhưng, lời nói này lọt vào tai Tôn Bằng và tất cả các tu sĩ có mặt, lại mang một sức nặng ngàn cân.
Bởi vì người nói ra câu này, là một kẻ vừa dùng một cú đấm bình thường đánh gục một tu sĩ cầm trong tay pháp bảo cấp Linh Khí.
Làm phiền hắn dùng bữa.
Chỉ vì một lý do đơn giản như vậy, một vị thiếu gia gia tộc lớn đã bị đánh cho bất tỉnh. Lời giải thích này không phải là giải thích, mà là một lời tuyên bố. Một lời tuyên bố của kẻ mạnh. Ta ở đây dùng bữa, kẻ nào làm phiền, kẻ đó phải trả giá. Đơn giản và trực tiếp đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Tôn Bằng hít vào một hơi khí lạnh. Ông ta đã hoàn toàn chắc chắn, người thiếu niên nhìn như phàm nhân này tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng mà ông ta không thể trêu vào.
Nhưng ngay khi Tôn Bằng đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để xoa dịu tình hình, một luồng uy áp còn mạnh mẽ hơn của ông ta rất nhiều đột nhiên từ ngoài cửa ập vào.
"Kẻ nào dám đả thương cháu của ta! !! "
Một tiếng gầm giận dữ như sấm sét vang lên, khiến toàn bộ Túy Tiên Lâu rung chuyển. Các thực khách Luyện Khí kỳ yếu ớt đều cảm thấy tức ngực khó thở, sắc mặt trắng bệch.
Một bóng người xuất hiện ở cầu thang như một cơn lốc. Đó là một lão già mặc áo bào xám, râu tóc bạc trắng nhưng đôi mắt lại sáng như điện, toàn thân tỏa ra khí tức bạo ngược của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
"Nhị trưởng lão! "Đám lâu la của Vương gia thấy lão già này, lập tức như thấy cứu tinh, vội vàng quỳ xuống.
Vương gia Nhị trưởng lão, Vương Khiếu, nổi tiếng là người nóng nảy và bao che khuyết điểm nhất trong Vương gia. Ông ta vừa đến nơi, ánh mắt đã khóa chặt vào Vương Hạo đang nằm trên đất, rồi nhìn thấy thanh phi kiếm cắm trên vai cháu mình, lửa giận trong mắt ông ta bùng lên dữ dội.
"Tốt! Tốt lắm! Dám ra tay tàn độc như vậy với người của Vương gia ta! "Vương Khiếu nghiến răng, uy áp Trúc Cơ hậu kỳ không chút kiêng dè mà bao trùm lấy toàn bộ tầng hai, tập trung chủ yếu vào Trần Trường Sinh và Lâm Phong. "Hôm nay, hai ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây! "
Tôn Bằng thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên:"Vương trưởng lão, xin bớt giận. Chuyện này có hiểu lầm. .. "
"Cút ngay! "Vương Khiếu gầm lên, vung tay áo một cái. Một luồng kình phong mạnh mẽ đánh bay Tôn Bằng sang một bên. Tôn Bằng dù là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng đối mặt với Vương Khiếu đang nổi giận cũng phải chật vật lùi lại mấy bước, sắc mặt tái đi.
Lâm Phong đối mặt với uy áp kinh người, cảm thấy như có một ngọn núi đè lên vai, hô hấp trở nên khó khăn, hai chân run rẩy. Nhưng y vẫn cắn chặt răng, đứng chắn trước người Trần Trường Sinh, tay nắm chặt chuôi Thanh Phong Kiếm, dù biết là châu chấu đá xe.
"Tiền bối, ngài đi trước đi! Nơi này để ta cản! "Lâm Phong hét lên, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận tử chiến.
Trần Trường Sinh đứng sau lưng Lâm Phong, cảm nhận được luồng áp lực vô hình đang đè xuống. Cảm giác này rất khó chịu, nó không gây đau đớn về thể xác, nhưng lại khiến không khí trở nên ngột ngạt, khiến lồng ngực hắn hơi tức tối.
Và quan trọng nhất. .. nó làm cho món gà quay của hắn có mùi vị không đúng nữa.
Sự bực bội tích tụ từ lúc bị phá đám đến giờ, cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn nhẹ nhàng đẩy vai Lâm Phong, bước ra phía trước.
Khoảnh khắc hắn bước ra, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Luồng uy áp Trúc Cơ hậu kỳ kinh thiên động địa của Vương Khiếu, khi chạm đến phạm vi một mét quanh người Trần Trường Sinh, đột nhiên tan biến như tuyết gặp phải lửa mặt trời. Hoàn toàn không có tác dụng.
Trần Trường Sinh đứng đó, giữa trung tâm của cơn bão uy áp, nhưng lại bình thản như đang đi dạo trong sân nhà. Hắn nhìn lão già râu tóc bạc trắng đang tức giận kia, khẽ nhíu mày.
"Ồn ào. "
Hắn chỉ nói hai chữ.
Giọng nói không lớn, nhưng lại như một tiếng chuông lọt vào tai tất cả mọi người.
Vương Khiếu đang định ra tay, nghe thấy hai chữ này, nhìn thấy cảnh tượng uy áp của mình vô dụng với đối phương, cả người đột nhiên cứng đờ. Lửa giận trong mắt ông ta nhanh chóng bị thay thế bởi một sự kinh hoàng không thể che giấu.
Ông ta là Trúc Cơ hậu kỳ! Uy áp của ông ta đủ để khiến một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ phải chật vật, đủ để nghiền nát một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Vậy mà thiếu niên trước mặt này. .. không chỉ không bị ảnh hưởng, mà còn tỏ ra phiền chán?
Đây. .. đây không phải là chuyện mà một tu sĩ Trúc Cơ có thể làm được! Thậm chí cả những tu sĩ Kim Đan kỳ mà ông ta từng gặp, khi đối mặt với uy áp của ông ta cũng không thể bình thản đến vậy!
Một suy nghĩ đáng sợ len lỏi vào tâm trí Vương Khiếu. Lẽ nào. .. người này là một lão quái vật Nguyên Anh kỳ giả dạng?
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Vương Khiếu. Trêu vào một lão quái vật Nguyên Anh kỳ? Vương gia bọn họ có mấy cái mạng để mà mất?
Sự tức giận của ông ta bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngấm. Lý trí của một trưởng lão gia tộc nhanh chóng chiếm lại thế thượng phong. Ông ta liếc nhìn Vương Hạo, thấy cháu mình tuy bất tỉnh nhưng hơi thở vẫn đều, chỉ là bị chấn động mạnh, không nguy hiểm đến tính mạng.
Ông ta hiểu ra, đối phương đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, với thực lực có thể xem thường uy áp của ông ta, một quyền kia đủ để đánh Vương Hạo thành tro bụi.
Trong chốc lát, Vương Khiếu đã đưa ra quyết định. Giữ lại mặt mũi hay giữ lại cái mạng cho cả gia tộc? Câu trả lời quá rõ ràng.
Ông ta hít một hơi thật sâu, thu lại toàn bộ uy áp. Ông ta bước tới, không nhìn Trần Trường Sinh nữa, mà đỡ Vương Hạo dậy, kiểm tra thương thế của hắn một cách nhanh chóng. Sau đó, ông ta quay sang đám thuộc hạ đang sợ hãi, lạnh lùng ra lệnh:"Còn không mau dìu thiếu gia về! "
Nói rồi, ông ta quay người, liếc sâu vào Trần Trường Sinh một cái, ánh mắt đầy phức tạp, vừa có kiêng dè, vừa có oán độc.
"Chuyện hôm nay, Vương gia ta ghi nhớ! "
Dứt lời, ông ta không nói thêm một câu nào, dẫn theo đám người của mình vội vã rời khỏi Túy Tiên Lâu như chạy trốn. Đến nhanh, mà đi còn nhanh hơn.
Cả tầng hai lại một lần nữa rơi vào im lặng. Nhưng lần này, không khí không còn căng thẳng, mà là một sự ngỡ ngàng đến cực điểm.
Cứ thế. .. đi rồi?
Một vị trưởng lão Trúc Cơ hậu kỳ của Vương gia, hùng hổ đến đòi mạng, cuối cùng lại chỉ vì một câu"ồn ào"mà phải xám xịt bỏ đi?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Trường Sinh, ánh mắt như nhìn một con quái vật.
Tôn Bằng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình đã không lỗ mãng. Ông ta vội vàng bước tới, cúi người thật thấp trước Trần Trường Sinh, thái độ cung kính đến cực điểm.
"Tiền bối, là tiểu điếm có mắt không tròng, đã kinh động đến ngài. Bữa ăn hôm nay, toàn bộ đều do tiểu điếm chi trả, xem như là lời tạ lỗi. Tiểu điếm cũng đã chuẩn bị Thiên tự hào phòng (phòng hạng nhất) ở trên lầu, xin mời tiền bối và vị tiểu huynh đệ này nghỉ ngơi. "
Trần Trường Sinh không quan tâm đến lời của Tôn Bằng. Hắn chỉ nhìn bàn thức ăn đã nguội ngắt của mình, thở dài một hơi.
"Nguội hết cả rồi. "
Hắn ngồi xuống, cầm lấy cái đùi gà đã lạnh, cắn một miếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Lâm Phong đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng của"tiền bối", trong lòng sóng cả cuộn trào. Y cảm thấy thế giới quan của mình hôm nay đã được mở rộng ra một tầm cao mới. Hóa ra, khi bạn đủ mạnh, mọi rắc rối đều có thể được giải quyết một cách đơn giản và trực tiếp như vậy.
Lời giải thích tốt nhất, chính là thực lực.