Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 10: Khiến Người Ta Hoài Nghi Nhân Sinh





Sự im lặng bao trùm toàn bộ tầng hai của Túy Tiên Lâu.
Tất cả mọi người, từ đám công tử bột của Vương gia, các thực khách ở bàn khác, cho đến gã tiểu nhị đang run rẩy ở góc tường, đều hóa đá tại trận. Ánh mắt của họ đồng loạt dán vào hai nhân vật chính của sự kiện:
một tên lâu la đang ôm bàn tay gãy nát, lăn lộn trên đất gào thét thảm thiết, và một thiếu niên vẫn đang ngồi yên trên ghế, tay còn giữ chặt đĩa thịt quay.
Không khí đặc quánh lại, đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.
Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn tên lâu la đang khóc lóc thảm thương, rồi lại nhìn sang đám người Vương Hạo đang sững sờ. Cú đấm vừa rồi tất nhiên là đau, cảm giác như bị một tảng đá đập vào má, nhưng so với việc bị yêu hổ cắn hay bị Hỏa Cầu Thuật nướng thì cũng chỉ như muỗi đốt.
Điều khiến hắn khó chịu không phải là cơn đau, mà là tiếng la hét ầm ĩ này đã phá hỏng không khí ăn uống tuyệt vời của hắn. Hơn nữa, cú va chạm vừa rồi suýt chút nữa đã làm văng miếng thịt ngon nhất trên đĩa.
Hắn cẩn thận đặt đĩa thịt xuống bàn, rồi mới xoa xoa bên má vừa bị đấm, lẩm bẩm một câu mà chỉ mình hắn nghe thấy:"Ăn một bữa ngon cũng không yên. "
Trong khi đó, Lâm Phong, người đứng gần nhất, đã trải qua một cơn chấn động tâm lý dữ dội.
Ban đầu, khi thấy tên lâu la nhắm vào Trần Trường Sinh, tim y đã thót lên tận cổ. Y đã chuẩn bị rút kiếm tương trợ. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ. Y chỉ thấy"tiền bối"không hề né tránh, cứ thế ngồi yên chịu một quyền. Và rồi. .. kẻ tấn công tự gãy tay.
Sau vài giây sững sờ, trong đầu Lâm Phong như có một luồng sét đánh trúng. Một khái niệm chỉ tồn tại trong những cuốn cổ tịch Luyện Thể cổ xưa nhất chợt lóe lên.
“Lực phản chấn!”
Đây không phải là phòng ngự đơn thuần! Đây là cảnh giới tối cao của Luyện Thể, khi thân thể đã trở thành một khối thần kim hoàn mỹ, nó không chỉ hấp thụ sát thương mà còn có thể phản ngược lại toàn bộ lực tấn công lên chính kẻ địch! Kẻ địch dùng sức càng mạnh, kẻ đó sẽ bị thương càng nặng!
Đây là cảnh giới"Bất Động Như Sơn, Địch Tự Tàn Vong"! (Không động như núi, địch tự diệt). Không cần ra tay, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng đủ để khiến kẻ địch tự tìm đường chết!
"Trời ạ. .. "Lâm Phong bất giác lùi lại một bước, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không còn là sùng bái nữa, mà đã pha lẫn một sự kính sợ sâu sắc. Y cảm thấy mình như một con ếch ngồi đáy giếng, những gì mình biết về tu luyện so với cảnh giới của tiền bối chỉ là hạt cát trên sa mạc.
Vương Hạo lúc này cũng đã hoàn hồn. Sự kinh ngạc trên mặt hắn nhanh chóng bị thay thế bởi sự tức giận và cảm giác bị sỉ nhục tột độ. Hắn là ai? Là đại thiếu gia Vương gia! Ở Thanh Dương Thành này, hắn đi đâu cũng được người người tung hô, kẻ kẻ sợ hãi. Vậy mà hôm nay, ngay tại địa bàn của mình, thủ hạ của hắn lại bị một tên phàm nhân không có chút linh lực nào đánh gãy tay chỉ bằng cách. .. đứng yên cho đấm?
Chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi của hắn, của cả Vương gia biết để vào đâu?
"Phế vật! Một lũ phế vật! "Vương Hạo tức giận gầm lên với đám lâu la còn lại.
"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Hắn chỉ có chút sức mọn, có thể là tu luyện loại công pháp Luyện Thể rác rưởi nào đó thôi! Tất cả cùng lên cho ta! Dùng pháp thuật đánh hắn! Ta không tin thân thể hắn có thể đỡ được cả pháp thuật! "
Mấy tên lâu la còn lại nghe lệnh, nhìn nhau với ánh mắt có chút do dự. Cảnh tượng đồng bọn tự gãy tay vẫn còn ám ảnh trước mắt. Nhưng dưới cái nhìn giận dữ của Vương Hạo, chúng không dám không nghe lời.
"Lên! "
Một tên trong số đó hét lên để lấy can đảm, rồi cả đám cùng xông về phía Trần Trường Sinh. Lần này, chúng đã rút kinh nghiệm, không dám dùng nắm đấm nữa.
"Hỏa Xà Thuật! "
"Phong Nhận! "
"Thổ Thương! "
Trong chốc lát, đủ các loại pháp thuật cấp thấp bay về phía Trần Trường Sinh. Một con rắn lửa uốn lượn, vài lưỡi đao gió sắc bén, và mấy ngọn giáo đất nhọn hoắt, tất cả đều nhắm vào cơ thể hắn.
Các thực khách xung quanh sợ hãi hét lên, vội vàng lùi về phía sau, tạo ra một khoảng trống lớn. Lâm Phong thì vẫn đứng yên, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, nhưng y không hề có ý định ra tay. Y muốn được chiêm ngưỡng thêm thần thông của"tiền bối".
Trần Trường Sinh nhìn một đống ánh sáng xanh đỏ tím vàng bay về phía mình, trong lòng chỉ thấy phiền muộn tột độ. Hắn vội vàng bưng đĩa gà quay và bát canh sườn lên, ôm vào lòng, rồi cuộn người lại trên ghế, cố gắng che chắn cho"tài sản"của mình.
Và rồi, một cảnh tượng còn kỳ dị hơn lúc nãy đã diễn ra.
Con rắn lửa lao tới đầu tiên, nhưng khi chỉ còn cách người Trần Trường Sinh khoảng nửa tấc, nó đột nhiên như đâm vào một bức tường vô hình, kêu lên một tiếng"xèo"rồi tan biến trong không khí.
Những lưỡi đao gió sắc bén chém tới, cũng chỉ tạo ra vài tiếng"keng keng"như chém vào sắt thép, rồi vỡ tan thành những đốm sáng li ti.
Mấy ngọn giáo đất thì thảm hơn. Chúng đâm sầm vào lưng Trần Trường Sinh, rồi"rắc rắc"vài tiếng, tự vỡ vụn thành một đống đất cát rơi lả tả xuống sàn.
Tất cả các đòn tấn công, không một đòn nào có thể chạm vào được thân thể hắn, chứ đừng nói là làm hắn bị thương.
Đám lâu la của Vương gia đứng hình. Chúng dụi dụi mắt, không thể tin vào những gì mình vừa thấy. Pháp thuật của chúng, dù là cấp thấp, nhưng cũng đủ để đánh cho một tu sĩ Luyện Khí cùng cấp phải chật vật. Vậy mà đối mặt với tên"phàm nhân"này, lại giống như ném bùn vào biển rộng, không gây ra một gợn sóng nào.
"Cái. .. cái quái gì vậy? "Một tên lắp bắp nói.
Trần Trường Sinh lúc này mới từ từ ngồi thẳng dậy. Hắn kiểm tra lại bát canh và đĩa gà, thấy chúng vẫn còn nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơn tức giận trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm.
“Không cho người ta ăn à?”
Hắn đặt bát canh và đĩa gà xuống bàn. Hắn đứng dậy.
Khoảnh khắc hắn đứng dậy, một luồng khí thế vô hình đột nhiên tỏa ra. Đó không phải là uy áp của tu vi, mà là sự bực tức thuần túy của một người bị làm phiền bữa ăn. Nhưng trong mắt những người xung quanh, đặc biệt là Lâm Phong, hành động đứng dậy đơn giản này lại giống như một con mãnh thú cổ đại vừa tỉnh giấc.
"Các ngươi. .. xong chưa? "Trần Trường Sinh nhìn đám người Vương Hạo, giọng nói trầm thấp, ẩn chứa sự bực bội không thể che giấu.
Vương Hạo bị khí thế của hắn làm cho bất giác lùi lại một bước. Nhưng rồi cảm giác bị một tên nhà quê dọa sợ khiến hắn càng thêm tức giận.
"Hừ! Giả thần giả quỷ! "Vương Hạo nghiến răng.
"Ta không tin ngươi thật sự đao thương bất nhập! Hôm nay ta phải lột cái lớp da của ngươi ra xem bên trong có gì! "
Nói rồi, hắn tự mình ra tay. Một thanh phi kiếm màu xanh biếc từ trong tay áo hắn bay ra, tỏa ra linh quang sắc bén. Đây là một thanh pháp bảo cấp Linh Khí, là vật mà cha hắn ban cho để phòng thân.
"Đi chết đi! "
Vương Hạo hét lớn, phi kiếm hóa thành một vệt sáng, đâm thẳng vào ngực Trần Trường Sinh. Tốc độ của nó nhanh hơn những pháp thuật lúc nãy rất nhiều.
Lâm Phong thấy vậy, sắc mặt khẽ biến đổi. Y có thể cảm nhận được uy lực của thanh phi kiếm này không tầm thường. Nhưng y vẫn không ra tay, vì y tin tưởng vào"tiền bối".
Trần Trường Sinh nhìn thanh phi kiếm lao tới. Lần này, hắn không né, cũng không che chắn đồ ăn nữa. Bởi vì hắn biết, nếu không giải quyết triệt để đám ruồi bọ này, bữa ăn của hắn sẽ không bao giờ được yên ổn.
Hắn hít một hơi thật sâu. Một luồng linh lực ít ỏi đến đáng thương trong cơ thể hắn được điều động, tụ lại ở nắm tay phải. Đây là toàn bộ gia sản mà hắn tích cóp được sau bao nhiêu năm bị đánh đập.
Ngay lúc thanh phi kiếm chỉ còn cách ngực hắn vài phân, hắn vung tay.
Một cú đấm hết sức bình thường.
Không có tiếng gió rít gào, không có linh quang chói lòa. Chỉ là một cú đấm đơn giản, mộc mạc, trông không khác gì cú đấm của một người phàm.
“Bình Phàm Quyền.”
Nắm đấm của hắn va chạm với mũi của thanh phi kiếm.
"Keng! "
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.
Thanh phi kiếm cấp Linh Khí, dưới ánh mắt kinh hoàng của Vương Hạo, bị cú đấm của Trần Trường Sinh đánh bay ngược trở lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc nó lao tới.
"Phụt! "
Vương Hạo không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, thanh phi kiếm đã đâm ngược lại vào vai hắn, máu tươi phun ra.
Nhưng đó chưa phải là hết.
Sau khi đánh bay thanh phi kiếm, nắm đấm của Trần Trường Sinh không hề dừng lại. Nó xuyên qua không gian, mang theo một luồng kình lực vô hình, đấm thẳng vào mặt Vương Hạo.
Vương Hạo chỉ thấy trước mắt tối sầm lại. Cả người hắn bay lên như một con diều đứt dây, vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, rồi đâm sầm vào một cây cột gỗ lim của tửu lầu.
"RẦM! "
Cây cột to lớn rung chuyển dữ dội, bụi bặm rơi xuống lả tả. Vương Hạo trượt từ trên cột xuống, mắt trợn trắng, khóe miệng sùi bọt mép, đã hoàn toàn bất tỉnh.
Cả Túy Tiên Lâu, lại một lần nữa, im phăng phắc.
Nếu lúc nãy là im lặng vì kinh ngạc, thì bây giờ là im lặng vì sợ hãi tột độ.
Đám lâu la của Vương gia nhìn thiếu gia của mình nằm bất động dưới đất, rồi lại nhìn Trần Trường Sinh đang từ từ thu tay về, hai chân chúng run lên cầm cập, có kẻ còn sợ đến mức tè cả ra quần.
Trần Trường Sinh phủi phủi tay, cảm thấy bên má vẫn còn hơi đau, nhưng trong lòng thì đã thoải mái hơn nhiều. Hắn quay lại bàn, chuẩn bị tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình.
Lâm Phong lúc này mới từ trong chấn động tỉnh lại. Y nuốt một ngụm nước bọt. Cú đấm vừa rồi, y nhìn rất rõ. Nó không có bất kỳ kỹ xảo nào, không có sự biến ảo của linh lực. Nó chỉ có một thứ duy nhất: sự thuần túy.
“Phản Phác Quy Chân!”
Trong đầu y lại hiện lên bốn chữ này. Y đã từng suy diễn ra cái tên"Phản Phác Quy Chân Quyền", nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, y mới hiểu được sự kinh khủng của nó. Một cú đấm nhìn như phàm nhân, lại ẩn chứa đại đạo, có thể phá vỡ pháp bảo, đánh bay tu sĩ.
“Tiền bối. .. ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Đúng lúc này, từ trên tầng ba, một người đàn ông trung niên mặc áo bào gấm, dáng vẻ uy nghiêm bước xuống. Ông ta là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Ông ta nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở tầng hai, nhìn Vương Hạo đang bất tỉnh, rồi ánh mắt dừng lại trên người Trần Trường Sinh và Lâm Phong, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp.
"Hai vị đạo hữu, có thể cho tại hạ một lời giải thích được không? "