Giấc ngủ này của Trần Trường Sinh, là giấc ngủ sâu và ngon nhất trong suốt mười mấy năm cuộc đời hắn.
Không có những cơn đau dai dẳng hành hạ, không có tiếng sư huynh gọi dậy để thử chiêu lúc nửa đêm, không có cái lạnh lẽo của đất rừng hay sự cứng nhắc của giường gỗ. Hắn chìm vào một khoảng không mềm mại, ấm áp và yên tĩnh tuyệt đối.
Trong mơ, hắn thấy mình đang ngồi trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ, trước mặt là một bàn đầy ắp gà quay, vịt nướng. Cha mẹ hắn ngồi bên cạnh, mỉm cười hiền hậu nhìn hắn ăn. Nụ cười của họ thật ấm áp, xua tan đi mọi nỗi đau và cô độc.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc tinh xảo, chiếu lên khuôn mặt hắn, Trần Trường Sinh mới từ từ mở mắt. Hắn cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, sảng khoái chưa từng có. Cơn đau nhức kinh niên dường như đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác thư thái dễ chịu.
"Đây là. .. "Hắn ngơ ngác nhìn trần nhà được trang trí hoa văn phức tạp, rồi nhìn xuống tấm nệm lông Tuyết Điêu mềm mại dưới thân. Ký ức của ngày hôm qua từ từ ùa về.
À, đúng rồi. Hắn đang ở Túy Tiên Lâu, trong căn phòng xa hoa nhất.
Hắn ngồi dậy, vươn vai một cái. Lần này, cơ thể hắn không phát ra tiếng"rắc rắc"như mọi khi, mà là một cảm giác dẻo dai, tràn đầy năng lượng. Hắn nhìn xuống ao thuốc bên cạnh, thấy làn nước vẫn còn hơi ấm. Có lẽ nhờ ngâm mình trong đó tối qua mà cơ thể hắn mới được thả lỏng đến vậy.
"Nếu ngày nào cũng được thế này thì tốt biết mấy, "hắn lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một niềm khao khát mãnh liệt đối với cuộc sống bình yên.
Đúng lúc này, một luồng kiếm khí sắc bén nhưng được thu liễm cực tốt đột nhiên bùng lên từ một góc phòng. Trần Trường Sinh giật mình quay lại, thấy Lâm Phong đang ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền. Thanh Phong Kiếm được đặt ngang trên đùi y, khẽ rung lên ong ong, dường như đang cộng hưởng với chủ nhân. Linh khí trong phòng đang cuồn cuộn chảy về phía y, tạo thành một vòng xoáy nhỏ.
Sau một lúc, vòng xoáy linh khí từ từ tan đi. Lâm Phong thở ra một hơi dài, luồng khí trắng đục bay ra như một mũi tên nhỏ. Y chậm rãi mở mắt ra, và trong khoảnh khắc đó, một tia kiếm quang sắc bén lóe lên trong con ngươi rồi biến mất.
Khí chất của y so với ngày hôm qua đã có sự thay đổi rõ rệt. Vẫn là chính khí lẫm liệt, nhưng giờ đây còn thêm một phần sắc bén, nội liễm và thâm sâu hơn.
"Luyện Khí tầng chín! "Lâm Phong cảm nhận linh lực dồi dào trong đan điền, không giấu được vẻ vui mừng. Chỉ một đêm tu luyện trong căn phòng này, hiệu quả còn hơn cả một tháng khổ tu của y trước kia. Y không chỉ đột phá từ Luyện Khí tầng tám lên tầng chín, mà ngay cả kiếm ý cũng được gột rửa, trở nên tinh thuần hơn rất nhiều.
Y biết, tất cả những điều này đều là nhờ"tiền bối". Không chỉ vì căn phòng xa hoa này, mà quan trọng hơn là những"chỉ điểm"vô hình của ngài. Những đạo lý"Đại Đạo Chí Giản", "Phản Phác Quy Chân"mà y tự ngộ ra đã giúp tâm cảnh của y đột phá, từ đó kéo theo tu vi tăng vọt.
Lâm Phong đứng dậy, nhìn thấy Trần Trường Sinh đã tỉnh, y vội vàng bước tới, cúi người hành lễ một cách trịnh trọng.
"Đa tạ tiền bối đã ban cho cơ duyên! "
Trần Trường Sinh nhìn y với ánh mắt khó hiểu. Hắn ngủ một giấc, ban cho y cơ duyên gì chứ?
"Ngươi nói gì vậy? "
Lâm Phong thấy"tiền bối"lại tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, trong lòng lại càng thêm khâm phục.
Cao nhân quả nhiên là cao nhân, ban cho ân huệ lớn như trời mà xem nhẹ như lông hồng!
"Bẩm tiền bối, nhờ phúc của ngài, vãn bối đã may mắn đột phá Luyện Khí tầng chín, "y thành thật nói.
"Ồ, vậy à? Chúc mừng. "Trần Trường Sinh gật gù, rồi xoa xoa cái bụng đang kêu réo. "Ta đói rồi, có gì ăn không? "
Y lại một lần nữa rơi vào trạng thái sững sờ, rồi nhanh chóng tự não bổ.
Đúng rồi! Tu vi đột phá thì có gì đáng để khoe khoang trước mặt tiền bối chứ? Với cảnh giới của ngài, Luyện Khí tầng chín có khác gì một con kiến đâu? Điều quan trọng nhất của sinh mệnh vẫn là những nhu cầu cơ bản nhất. Ăn! Tiền bối lại đang dùng hành động để nhắc nhở ta không được kiêu ngạo, phải luôn giữ vững bản tâm!
"Dạ, vãn bối sẽ cho người mang bữa sáng lên ngay! "Lâm Phong vội vàng đáp, rồi chạy ra mở cửa.
Bữa sáng còn thịnh soạn hơn bữa tối hôm qua. Cháo linh cốc, bánh bao nhân thịt yêu thú, các loại linh quả tươi ngon. .. Trần Trường Sinh lại một lần nữa ăn đến quên trời đất.
Sau khi cả hai đã no nê, Lâm Phong mới cẩn thận hỏi:"Tiền bối, tiếp theo chúng ta có dự định gì ạ? Hay là. .. chúng ta ở lại Thanh Dương Thành thêm vài ngày? "Y có chút không nỡ rời khỏi căn phòng tu luyện tuyệt vời này.
Trần Trường Sinh nghe vậy thì lập tức lắc đầu. Ở lại đây? Để cho đám người Vương gia kia tìm đến gây sự nữa à? Hắn sợ phiền phức lắm rồi.
"Đi. Rời khỏi đây ngay. "Hắn nói dứt khoát.
"Dạ, vâng! "Lâm Phong thấy"tiền bối"đã quyết, lập tức không dám có ý kiến gì khác.
Tiền bối muốn rời đi, chắc chắn là có thâm ý. Có lẽ ngài cảm thấy nơi phồn hoa này không thích hợp để tu hành, muốn tìm về với sự yên tĩnh của tự nhiên. Hoặc là, ngài đã dự cảm được một cơ duyên khác đang chờ đợi ở phía trước!
Khi hai người chuẩn bị rời đi, Tôn Bằng đã chờ sẵn ở cửa. Ông ta không chỉ miễn toàn bộ chi phí, mà còn cung kính đưa cho họ một túi trữ vật.
"Tiền bối, đây là một chút thành ý nhỏ của Túy Tiên Lâu, bên trong có một ít linh thạch và lương khô, lộ phí dọc đường. Mong ngài vui lòng nhận cho. "
Trần Trường Sinh vốn định từ chối, nhưng khi nghe thấy có"lương khô", hắn lại do dự. Cuối cùng, hắn vẫn nhận lấy. Có đồ ăn miễn phí, tại sao lại không lấy chứ?
Hai người rời khỏi Túy Tiên Lâu dưới ánh mắt cung kính của Tôn Bằng và toàn bộ nhân viên. Khi họ bước ra đường, Trần Trường Sinh lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Mọi ánh mắt trên đường đều đổ dồn về phía họ. Nhưng không còn là sự khinh miệt hay tò mò như hôm qua, mà là sự kính sợ, sùng bái, và cả một chút sợ hãi. Mọi người tự động dạt ra hai bên, nhường cho họ một con đường rộng thênh thang. Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt.
"Nhìn kìa! Chính là vị cao nhân đó! ""Trông ngài ấy thật bình thường, đúng là khí chất phản phác quy chân trong truyền thuyết! ""Đừng nhìn thẳng vào ngài ấy, lỡ chọc giận ngài thì cả nhà chúng ta cũng không đủ để bồi thường đâu! "
Trần Trường Sinh bị nhìn chằm chằm như vậy thì vô cùng khó chịu. Hắn rụt cổ lại, kéo thấp vành áo, bước đi nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi thành phố phiền phức này.
Lâm Phong đi bên cạnh, lưng ưỡn thẳng, ngực ưỡn ra, cảm thấy tự hào và hãnh diện chưa từng có. Được đi cùng một vị cao nhân như vậy, thật sự là vinh hạnh lớn nhất đời y.
Rời khỏi Thanh Dương Thành, Trần Trường Sinh cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân. Cái cảm giác bị hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm như sinh vật lạ, tiếng xì xào bàn tán không ngớt và không khí lúc nào cũng tiềm ẩn phiền phức khiến hắn vô cùng ngột ngạt. Hắn thà bị yêu thú gặm còn hơn phải đối mặt với sự phức tạp của con người.
Con đường đất trải dài về phía trước, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của đất và cây cỏ. Sự yên bình và tĩnh lặng của vùng thôn dã khiến tâm trạng của Trần Trường Sinh tốt lên trông thấy. Hắn ngâm nga một giai điệu chẳng ra đâu vào đâu, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lâm Phong đi bên cạnh, nhìn dáng vẻ thoải mái của"tiền bối", trong lòng lại dâng lên một tầng cảm ngộ.
Tiền bối quả nhiên thích sự yên tĩnh của tự nhiên hơn là chốn phồn hoa đô hội. Đây chính là cảnh giới hòa mình vào đất trời, xa lánh hồng trần. Con đường tu luyện của mình còn phải học hỏi nhiều!
"Tiền bối, "Lâm Phong cung kính hỏi, "Chúng ta cứ đi về hướng đông bắc, khoảng ba ngày nữa sẽ đến một trấn nhỏ, chúng ta có thể nghỉ chân ở đó. "
"Ừ, sao cũng được, "Trần Trường Sinh lơ đãng đáp.
Cứ như vậy, hai người tiếp tục cuộc hành trình. Ban ngày đi đường, ban đêm thì tìm một hang động hoặc một gốc cây to để nghỉ tạm. Lâm Phong sẽ ngồi thiền tu luyện, còn Trần Trường Sinh thì nhóm lửa nướng thịt yêu thú săn được dọc đường, hoặc đơn giản là tìm một chỗ êm ái để đánh một giấc. Cuộc sống tuy có chút vất vả nhưng lại vô cùng bình yên, đúng như những gì Trần Trường Sinh hằng mong ước. Hắn thậm chí còn bắt đầu nghĩ, hay là cứ đi cùng tên nhóc này cũng không tệ, ít nhất không lo bị đói.
Sau khoảng ba ngày đi đường, khi mặt trời đã ngả về phía tây, nhuộm đỏ cả một góc trời, họ nhìn thấy một ngôi làng nhỏ nằm nép mình dưới chân một dãy núi xanh um. Vài cột khói bếp lờ mờ bay lên trời, trông có vẻ vô cùng yên bình.
"Tiền bối, phía trước có một ngôi làng. Chúng ta vào đó nghỉ chân một đêm nhé? "Lâm Phong đề nghị.
"Được, "Trần Trường Sinh gật đầu. Đi đường mấy ngày, người hắn đã bám đầy bụi đất, có một chỗ để tắm rửa và một cái giường để ngủ thì còn gì bằng.
Thế nhưng, khi họ đến gần ngôi làng, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu bao trùm.
Quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức đáng sợ. Dù đã là lúc chiều muộn, đáng lẽ phải là lúc trẻ con chạy chơi ngoài ngõ, người lớn đi làm đồng về, nhưng cả ngôi làng lại không có một bóng người. Con đường đất dẫn vào làng vắng tanh, hai bên là những căn nhà gỗ đóng chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng được cài then kỹ lưỡng. Không có tiếng chó sủa, không có tiếng gà gáy, chỉ có tiếng gió thổi qua những mái nhà tranh xào xạc, tạo nên một âm thanh lạnh lẽo đến rợn người.
Không khí u ám, nặng nề bao trùm lấy toàn bộ không gian, giống như có một đám mây đen vô hình đang đè nặng lên ngôi làng này.
Lâm Phong lập tức cảnh giác. Y là kiếm tu, trực giác vô cùng nhạy bén. Y cảm nhận được một sự sợ hãi và tuyệt vọng đang lan tỏa trong không khí.
"Tiền bối, nơi này có gì đó không đúng, "y nói nhỏ, tay đã đặt lên chuôi Thanh Phong Kiếm.
Trần Trường Sinh cũng cảm thấy không thoải mái. Hắn không cảm nhận được sát khí hay yêu khí gì, nhưng cái không khí đè nén này khiến hắn liên tưởng đến những lúc bị các sư huynh mạnh nhất trong môn phái"mượn"để thử chiêu. Đó là một sự bất an đến từ sâu trong tiềm thức.
"Hay là chúng ta đi nơi khác? "Trần Trường Sinh đề nghị. Trực giác của một"bao cát"chuyên nghiệp mách bảo hắn rằng nơi này có phiền phức lớn.
Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Không được. Dân làng ở đây rõ ràng đang gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ. Chúng ta là tu sĩ chính đạo, gặp chuyện bất bình, sao có thể làm ngơ? "
Trần Trường Sinh nghe vậy thì trong lòng kêu khổ. Lại nữa rồi! Cái tinh thần chính nghĩa chết tiệt này của tên nhóc sớm muộn gì cũng hại chết hắn (về mặt tinh thần).
"Nhưng. .. "
"Tiền bối, "Lâm Phong quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy thành khẩn. "Ngài đã dạy cho vãn bối rằng, tu luyện không chỉ là tăng tu vi, mà còn là giữ vững đạo tâm. Thấy người gặp nạn mà không cứu, vậy thì tu tiên để làm gì? "
Trần Trường Sinh á khẩu. Hắn dạy câu đó lúc nào?
Thấy"tiền bối"im lặng, Lâm Phong lại tự cho rằng ngài đã đồng ý. Y vui vẻ nói:"Chúng ta vào trong xem sao. Trước tiên tìm một quán trọ để nghỉ chân đã. "
Hai người đi vào con đường chính của làng. Tiếng bước chân của họ vang lên một cách lạc lõng trong sự im lặng chết chóc. Thỉnh thoảng, họ cảm nhận được có những ánh mắt sợ sệt đang nhìn trộm họ qua những khe cửa.
Họ đi một đoạn khá xa mới thấy một căn nhà hai tầng có treo một tấm biển gỗ đã cũ mèm, trên đó có khắc hai chữ"Quán Trọ Bình An". Đây có lẽ là quán trọ duy nhất trong làng.
Lâm Phong tiến lên gõ cửa. "Cốc, cốc, cốc. "
Không có tiếng trả lời.
Y kiên nhẫn gõ lại lần nữa, giọng nói ôn hòa:"Cho hỏi có ai ở nhà không? Chúng tôi là lữ khách qua đường, muốn tìm một chỗ nghỉ chân. "
Bên trong vẫn im phăng phắc.
Trần Trường Sinh mất kiên nhẫn, hắn bước lên, giơ tay định đập mạnh vào cửa. Nhưng hắn chưa kịp làm gì, cánh cửa đã"két"một tiếng, hé ra một khe nhỏ. Một đôi mắt già nua, đầy vẻ sợ hãi và cảnh giác nhìn ra.
"Các. .. các người là ai? Đến đây làm gì? "một giọng nói run rẩy vang lên.
"Lão bản, chúng tôi chỉ muốn trọ lại một đêm, "Lâm Phong chắp tay nói.
Người bên trong im lặng một lúc lâu, dường như đang đánh giá họ. Có lẽ nhìn thấy khí chất chính trực của Lâm Phong và vẻ ngoài vô hại (thậm chí có phần mệt mỏi) của Trần Trường Sinh, ông ta mới từ từ mở cửa.
Đó là một lão già tóc bạc trắng, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn. Ông ta nhìn hai người, rồi lại vội vàng nhìn ra con đường vắng ngắt phía sau, sau đó nhanh chóng lách người ra hiệu cho họ vào.
"Mau. .. mau vào đi! "
Ngay khi hai người vừa bước vào, lão già đã vội vàng đóng sầm cửa lại, cài then một cách cẩn thận, dường như sợ có thứ gì đó ở bên ngoài sẽ vào theo.
Bên trong quán trọ tối om và có mùi ẩm mốc. Đồ đạc bám đầy bụi, mạng nhện giăng khắp nơi, rõ ràng đã rất lâu không có khách.
"Lão bản, trong làng đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại vắng vẻ thế này? "Lâm Phong không nhịn được mà hỏi.
Lão già nghe vậy, mặt biến sắc, vội vàng xua tay. "Tiên. .. tiên sư, ngài đừng hỏi nhiều. Hai vị muốn trọ thì ta sắp xếp phòng, không thì mời đi cho. Đừng gây thêm phiền phức cho lão già này. "
Trần Trường Sinh không quan tâm đến chuyện của làng. Hắn nhìn quanh một lượt rồi nói:"Có đồ ăn không? Và cho hai phòng tốt nhất. "
Lão già liếc nhìn Trần Trường Sinh, rồi lại nhìn Lâm Phong, thở dài một hơi. "Chỉ còn một phòng trống thôi. Đồ ăn thì chỉ có chút thịt khô và bánh màn thầu. Hai vị dùng tạm vậy. "
Lâm Phong thấy thái độ của lão già, biết rằng có hỏi nữa cũng vô ích. Y gật đầu:"Vậy cũng được. Phiền lão bản dẫn đường. "
Lão già dẫn họ lên lầu hai. Căn phòng cũng bám đầy bụi, nhưng ít nhất cũng có hai cái giường và trông khá kiên cố.
Sau khi lão già mang đồ ăn lên rồi vội vàng rời đi, Lâm Phong mới nhíu mày nói:"Tiền bối, chuyện này chắc chắn có ẩn khuất. Người dân trong làng này rõ ràng đang bị một nỗi sợ hãi nào đó bao trùm. "
Trần Trường Sinh đang gặm miếng thịt khô cứng như đá, nghe vậy thì làu bàu:"Có ẩn khuất thì kệ nó đi. Ăn xong rồi ngủ một giấc, sáng mai chúng ta đi sớm. Ta không muốn dính vào rắc rối đâu. "
"Nhưng tiền bối. .. "
"Không nhưng nhị gì cả, "Trần Trường Sinh cắt ngang. "Ta mệt rồi. "
Lâm Phong thấy"tiền bối"có vẻ không muốn can thiệp, trong lòng có chút thất vọng, nhưng y không dám trái lời. Y chỉ có thể tự nhủ sẽ tự mình điều tra.
Đêm đó, Trần Trường Sinh vừa đặt lưng xuống chiếc giường cứng ngắc là ngủ ngay lập tức. Hắn đã quá mệt mỏi.
Lâm Phong thì không ngủ được. Y ngồi xếp bằng trên giường, tay đặt trên Thanh Phong Kiếm, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Nhưng cả đêm trôi qua trong sự im lặng đến ngột ngạt. Không có bất cứ âm thanh nào.
Sáng hôm sau, khi hai người xuống lầu, họ thấy lão chủ quán đang ngồi co ro ở một góc, mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy.
"Lão bản, ông sao vậy? "Lâm Phong hỏi.
Lão già ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người, đôi mắt già nua đột nhiên ứa ra nước mắt. Ông ta bò tới, ôm lấy chân Lâm Phong, khóc lóc thảm thiết.
"Tiên sư! Cầu xin tiên sư cứu lấy cái làng này! Cứu lấy lão già này với! "
Trần Trường Sinh đang định đi tìm nước uống, thấy cảnh này thì dừng bước. Lâm Phong vội vàng đỡ lão già dậy.
"Lão bản, có chuyện gì từ từ nói. Rốt cuộc trong làng đã xảy ra chuyện gì? "
Lúc này, có lẽ vì quá sợ hãi, lão già không còn giấu giếm nữa. Ông ta kể lại mọi chuyện với giọng đứt quãng.
Thì ra, khoảng nửa tháng nay, trong làng liên tục xảy ra chuyện mất tích bí ẩn. Cứ vài ngày, lại có một người biến mất. Nạn nhân không phân biệt già trẻ gái trai. Điều đáng sợ nhất là họ đều biến mất ngay trong chính căn nhà của mình, dù cửa đã khóa chặt. Không ai nghe thấy tiếng la hét, không ai thấy dấu vết. Người cứ thế mà bốc hơi, chỉ để lại một căn phòng trống không.
"Tối. .. tối qua, lại có người mất tích rồi, "lão già run rẩy nói. "Là gia đình thợ rèn A Hổ ở cuối làng. Cả nhà ba người, không còn một ai. .. "
Dân làng ban đầu nghĩ là do yêu thú trên núi làm loạn, đã cử trai tráng lên tìm kiếm nhưng không thấy gì. Sau đó họ lại nghĩ là do quỷ thần quở phạt, đã lập đàn cúng bái nhưng cũng vô dụng. Nỗi sợ hãi ngày càng lan rộng, không ai dám ra khỏi nhà sau khi mặt trời lặn. Cả ngôi làng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không biết khi nào sẽ đến lượt mình.
"Lão già này sống một mình, không biết có qua được đêm nay không nữa. .. Hai vị tiên sư, các ngài có thần thông quảng đại, xin hãy rủ lòng thương, cứu giúp dân làng! "Lão già lại quỳ xuống dập đầu.
Lâm Phong nghe xong, lửa giận trong lòng bùng lên. Y nắm chặt chuôi kiếm, chính khí tỏa ra.
"Yêu ma tác quái, tàn hại bá tánh, không thể tha thứ! Lão bản yên tâm, chuyện này, tôi nhất định sẽ quản! "
Trần Trường Sinh đứng bên cạnh, nghe hết câu chuyện, trong lòng chỉ có một cảm giác: phiền phức to rồi. Hắn biết, với tính cách của Lâm Phong, y chắc chắn sẽ không bỏ đi. Và Lâm Phong không đi, thì hắn cũng khó mà đi được.
Quả nhiên, Lâm Phong quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy mong đợi và kính nể.
"Tiền bối, chuyện này. .. "
Trần Trường Sinh thở dài một hơi, nhìn vẻ mặt đáng thương của lão chủ quán, rồi lại nhìn ánh mắt quyết tâm của Lâm Phong. Hắn biết mình không thoát được rồi.
"Ta chỉ muốn ngủ thôi mà. .. "hắn lẩm bẩm một câu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Lâm Phong thấy"tiền bối"đồng ý, vui mừng khôn xiết. Y lập tức kéo Trần Trường Sinh đi.
"Tiền bối, chúng ta đến nhà thợ rèn xem có manh mối gì không! "
"Này, từ từ đã, ta còn chưa. .. ."
Trần Trường Sinh bị Lâm Phong kéo đi xềnh xệch khắp làng để"hỏi thăm tình hình". Hắn bị kéo đến hiện trường nhà thợ rèn, nhìn căn phòng trống không. Hắn bị kéo đi hỏi thăm những gia đình có người thân mất tích, nghe họ khóc lóc kể lể. Hắn hoàn toàn không có hứng thú, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm một chỗ để ngủ bù. Nhưng Lâm Phong thì lại vô cùng nhiệt tình, y tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết, hỏi han từng người, ra dáng một vị thần thám thực thụ.
Cả một ngày trôi qua trong sự bận rộn của Lâm Phong và sự mệt mỏi của Trần Trường Sinh. Họ không tìm ra được bất cứ manh mối hữu ích nào. Kẻ gây án hành sự quá sạch sẽ, không để lại một dấu vết.
Khi màn đêm dần buông xuống, không khí trong làng lại trở nên quỷ dị và căng thẳng. Lâm Phong quyết định, đêm nay, họ sẽ không ngủ. Họ sẽ thức để canh chừng, chờ đợi hung thủ thật sự lộ diện.
Trần Trường Sinh nghe vậy, mặt mày méo xệch. Hắn chỉ muốn hét lên rằng"Ta muốn đi ngủ! ", nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Phong, hắn lại chỉ có thể thở dài, chấp nhận số phận.
Đêm đó, hai người ngồi trên nóc nhà của quán trọ, quan sát toàn bộ ngôi làng chìm trong bóng tối. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo tiếng khóc tỉ tê của ai đó vọng lại từ xa.