Màn đêm đặc quánh như mực, nuốt chửng lấy ngôi làng nhỏ bé vào trong cái bụng đen ngòm của nó. Trăng đêm nay bị những đám mây u ám che khuất, chỉ le lói vài tia sáng yếu ớt, bạc phếch, càng làm cho khung cảnh thêm phần ma mị, rợn người. Gió lạnh từng cơn thổi qua những mái nhà tranh, tạo nên những tiếng rít gào ai oán, như tiếng khóc thầm của những linh hồn không thể siêu thoát.
Trên nóc nhà cao nhất của quán trọ Bình An, hai bóng người ngồi đó, lặng lẽ như hai pho tượng.
Một người ngồi xếp bằng thẳng tắp, lưng thẳng như một cây tùng trên đỉnh núi tuyết. Hai mắt y sáng như sao, không ngừng quét qua từng con hẻm, từng góc tối của ngôi làng. Tay y đặt trên chuôi Thanh Phong Kiếm, toàn thân căng như dây đàn, sẵn sàng xuất chiêu bất cứ lúc nào. Đó chính là Lâm Phong, đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Người còn lại thì hoàn toàn trái ngược. Hắn ngồi co ro, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu gật gù như gà mổ thóc. Từng cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn run lên bần bật, cái ngáp dài ngoác đến tận mang tai, nước mắt sinh lý chảy ra. Đó không ai khác ngoài Trần Trường Sinh, người đang phải trải qua một trong những cực hình lớn nhất đời hắn: bị bắt phải thức đêm.
Trời ạ, sao mình lại khổ thế này? Trần Trường Sinh thầm gào thét trong lòng. Ở Thanh Vân Môn thì bị sư huynh dựng đầu dậy để luyện công. Trốn ra ngoài thì bị yêu thú gặm. Bây giờ đến một ngôi làng muốn ngủ một giấc cũng không yên. Số mình sao lại đen đủi đến vậy?
Hắn liếc mắt nhìn Lâm Phong đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ nghiêm túc như một vị đại hiệp chân chính. Hắn không thể hiểu nổi, tại sao tên nhóc này lại có thể nhiệt tình với chuyện của người khác như vậy? Dân làng mất tích thì liên quan gì đến y chứ? Cứu người? Cứu được một làng, liệu có cứu được cả thiên hạ không?
"Tiền bối, ngài có phát hiện ra điều gì bất thường không? "Lâm Phong đột nhiên quay sang hỏi, giọng nói trầm thấp.
Trần Trường Sinh giật mình, suýt nữa thì ngủ gật lăn khỏi mái nhà. Hắn vội vàng lắc đầu, cố tỏ ra tỉnh táo.
"Khụ. .. khụ. .. Vẫn chưa. Đối phương ẩn nấp rất kỹ. "Hắn nói bừa một câu cho qua chuyện. Thực tế thì hắn chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đang ngày càng lớn, còn"đối phương"ở đâu thì hắn chịu.
Lâm Phong gật đầu, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng. "Đúng vậy. Kẻ này hành sự vô cùng cẩn thận, ma khí cũng được che giấu rất tốt. Nếu không phải có người mất tích, e rằng không ai có thể phát hiện ra. Chắc chắn không phải là ma tu tầm thường. "
Trần Trường Sinh nghe mà chỉ muốn thở dài. Hắn chẳng quan tâm đối phương có tầm thường hay không, hắn chỉ muốn được đặt lưng xuống giường. Hắn bắt đầu hối hận vì đã đồng ý ở lại. Lẽ ra hắn nên mặc kệ tên nhóc này, một mình tìm đường đi ngủ mới phải.
Thời gian từng chút một trôi đi.
Canh một. .. Canh hai. ..
Khi tiếng mõ canh ba từ xa vọng lại, không khí trong làng dường như càng thêm lạnh lẽo và quỷ dị. Đây là thời điểm con người ngủ say nhất, cũng là lúc mà bóng tối và tội ác hoạt động mạnh mẽ nhất.
Trần Trường Sinh đã gục xuống, đầu tựa vào một viên ngói, tiếng ngáy nho nhỏ đều đều vang lên. Hắn đã không thể chống cự lại được sự cám dỗ của giấc ngủ.
Đột nhiên, Lâm Phong vỗ nhẹ vào vai hắn.
"Tiền bối, có động tĩnh! "
Trần Trường Sinh đang mơ thấy mình ăn một cái đùi gà quay khổng lồ, bị đánh thức đột ngột thì vô cùng bực bội. Hắn lơ mơ mở mắt, làu bàu:
"Gì thế? Gà cháy rồi à? "
Lâm Phong không để ý đến câu nói mê sảng của hắn. Ánh mắt y dán chặt vào một con hẻm tối tăm ở phía xa. "Nhìn kìa! "
Trần Trường Sinh dụi dụi mắt, nhìn theo hướng tay y chỉ. Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn thấy có ba bóng đen đang di chuyển một cách vô thanh vô tức. Chúng mặc áo choàng đen trùm kín từ đầu đến chân, thân pháp nhanh nhẹn như những con mèo hoang trong đêm, gần như hòa làm một với bóng tối. Nếu không phải Lâm Phong có tu vi và chỉ điểm, người thường tuyệt đối không thể phát hiện ra.
Một luồng ma khí âm lãnh, dù đã được che giấu rất kỹ, vẫn tỏa ra từ người chúng, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Ba bóng đen dừng lại trước một căn nhà gỗ có vẻ kiên cố. Một tên trong số đó lấy ra một vật gì đó giống như một con bọ cạp màu đen, đặt lên ổ khóa. Con bọ cạp khẽ động, ổ khóa bằng đồng kêu"tách"một tiếng rồi tự động mở ra.
Thủ đoạn thật quỷ dị!
Ba tên ma tu liếc nhìn xung quanh một cách cảnh giác, rồi nhẹ nhàng lách người vào trong. Cánh cửa lại từ từ khép lại như chưa từng có ai động đến.
"Bọn chúng ra tay rồi! "Lâm Phong nghiến răng, sát khí trong mắt bùng lên. "Mục tiêu của chúng là nhà của trưởng làng! "
Y quay sang Trần Trường Sinh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:"Tiền bối, ngài ở lại đây quan sát tình hình, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ. Đám ma tu này rất quỷ quyệt. Vãn bối đi trước một bước! "
Nói rồi, không đợi Trần Trường Sinh kịp phản ứng, Lâm Phong đã như một mũi tên rời cung, thân hình nhẹ nhàng lướt từ trên mái nhà xuống, không gây ra một tiếng động nhỏ, lao về phía căn nhà của trưởng làng.
Trần Trường Sinh ngồi trên mái nhà, ngáp một cái dài.
Ở lại quan sát? Tốt quá rồi! Mình cũng chẳng muốn đi.
Hắn tìm một tư thế thoải mái hơn, chuẩn bị xem kịch vui, xem xong thì đi ngủ.
Lâm Phong di chuyển cực nhanh. Chỉ trong vài hơi thở, y đã đến trước cửa nhà trưởng làng. Y không xông vào ngay, mà nín thở, áp tai vào cửa lắng nghe.
Bên trong vang lên vài tiếng động nhỏ, xen lẫn tiếng thì thầm và tiếng khóc bị kìm nén của một đứa trẻ.
Không thể chờ đợi thêm nữa!
"Phá! "
Lâm Phong hét lớn một tiếng, dồn linh lực vào chân, đạp mạnh một cước.
"RẦM! "
Cánh cửa gỗ kiên cố bị đạp bay vào trong, vỡ tan thành từng mảnh.
Cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt y. Ba tên ma tu áo đen đã bắt được gia đình trưởng làng. Trưởng làng và vợ ông ta bị một loại dây thừng màu đen trói chặt, miệng bị nhét giẻ, đang ra sức giãy giụa trong tuyệt vọng. Một tên ma tu đang bế đứa con trai chừng năm, sáu tuổi của họ, bàn tay đen kịt của hắn bịt chặt miệng đứa bé, khiến nó không thể khóc thành tiếng.
Thấy cửa bị phá, ba tên ma tu giật mình quay lại. Khi nhìn thấy Lâm Phong, trong mắt chúng lóe lên vẻ hung ác.
"Kẻ nào? "một tên trong số đó gằn giọng.
"Kẻ lấy mạng các ngươi! "Lâm Phong không nói nhiều lời vô ích. Y là kiếm tu, kiếm trong tay chính là ngôn ngữ của y.
Thanh Phong Kiếm ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng"ong"trong trẻo. Một đạo kiếm quang sáng rực như trăng rằm, chém thẳng về phía tên ma tu đang giữ đứa bé.
Tên ma tu hừ lạnh, ném đứa bé sang một bên, tay rút ra một thanh đoản đao cong như lưỡi liềm, tỏa ra ma khí đen ngòm, đưa lên đỡ.
"Keng! "
Kiếm và đao va chạm, tóe lửa. Tên ma tu bị chấn động lùi lại hai bước, còn Lâm Phong thì đứng yên tại chỗ.
"Luyện Khí tầng chín? Hừ, cũng chỉ có vậy! "Tên ma tu cười khẩy, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Kiếm khí của đối phương vô cùng thuần túy và sắc bén, rõ ràng là đệ tử của danh môn chính phái.
Hai tên ma tu còn lại cũng lập tức ra tay, một tên tấn công Lâm Phong, một tên thì lao đến bắt lại đứa bé.
"Muốn chết! "
Lâm Phong nổi giận. Y xoay người, kiếm pháp thi triển như nước chảy mây trôi.
"Thánh Kiếm Quyết - Vạn Kiếm Hợp Nhất! "
Trong chốc lát, hàng chục bóng kiếm ảo ảnh hiện ra, bao phủ lấy cả ba tên ma tu. Kiếm quang lấp lánh, kiếm khí tung hoành, ép cho ba tên ma tu phải liên tục lùi lại, chỉ có thể chật vật phòng thủ.
Trần Trường Sinh ngồi trên nóc nhà, nhìn Lâm Phong một mình đấu ba, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
Tên nhóc này cũng khá đấy chứ. Mới Luyện Khí tầng chín mà đã có thể áp đảo ba tên cùng cấp.
Nhưng sự áp đảo không kéo dài được lâu.
"Một lũ phế vật! "
Một giọng nói khàn khàn, âm lãnh đột nhiên vang lên từ trong bóng tối của căn nhà. Một bóng người từ từ bước ra. Kẻ này không mặc áo choàng đen, mà là một bộ hắc bào thêu hoa văn đầu lâu kỳ dị. Hắn gầy như một bộ xương di động, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt lõm sâu, tỏa ra ánh sáng xanh lè như mắt của loài thú săn mồi trong đêm.
Khí tức trên người hắn, mạnh mẽ và tà ác, hoàn toàn áp đảo tất cả mọi người có mặt.
Trúc Cơ sơ kỳ!
Lâm Phong cảm nhận được luồng áp lực kinh người, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Y không ngờ trong đám ma tu này lại có cả cao thủ Trúc Cơ kỳ.
"Đại nhân! "Ba tên ma tu kia thấy người này xuất hiện, lập tức mừng rỡ, vội vàng cúi đầu.
Tên ma tu Trúc Cơ không thèm để ý đến chúng. Ánh mắt xanh lè của hắn dán chặt vào Lâm Phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Kiếm tu của chính đạo? Lại còn có thể chất Kiếm Tâm Thông Minh hiếm thấy. Tốt, tốt lắm! Huyết nhục và linh hồn của một thiên tài như ngươi, chắc chắn sẽ là món thuốc bổ tuyệt vời! "
Hắn liếm đôi môi khô khốc, dáng vẻ như một con quỷ đói vừa nhìn thấy một bữa ăn thịnh soạn.
Lâm Phong trong lòng rét lạnh, nhưng y không hề tỏ ra sợ hãi. Y siết chặt Thanh Phong Kiếm, ánh mắt vẫn kiên định.
"Ma đầu, đừng hòng làm càn! Có ta ở đây, các ngươi đừng mong hại một người dân nào! "
"Ha ha ha! Ngu xuẩn! "Tên ma tu Trúc Cơ cười lớn, tiếng cười của hắn a dua, khó nghe. "Chỉ bằng ngươi, một tên Luyện Khí kỳ, mà cũng đòi ngăn cản ta sao? Để ta cho ngươi thấy, sự khác biệt giữa Luyện Khí và Trúc Cơ, là một trời một vực! "
Dứt lời, hắn không dùng pháp bảo, chỉ đơn giản giơ một ngón tay xương xẩu lên, chỉ về phía Lâm Phong.
"Thi Độc Chỉ! "
Một luồng sáng màu xanh lục, to bằng ngón tay, từ đầu ngón tay hắn bắn ra, mang theo mùi hôi thối nồng nặc, lao về phía Lâm Phong với tốc độ cực nhanh.
Lâm Phong cảm nhận được nguy hiểm chết người từ luồng sáng đó. Y không dám khinh suất, dồn toàn bộ linh lực vào trường kiếm, chém ra một chiêu phòng ngự mạnh nhất.
"Thánh Kiếm Hộ Thể! "
Một màn chắn kiếm khí hình tròn hiện ra trước người y.
"Xèo! "
Luồng sáng xanh lục chạm vào màn chắn kiếm khí, không có tiếng nổ lớn, chỉ có một âm thanh ăn mòn đáng sợ. Màn chắn kiếm khí của Lâm Phong nhanh chóng bị luồng sáng độc đó ăn thủng một lỗ, rồi luồng sáng tiếp tục lao tới, xuyên qua vai của y.
"Phụt! "
Lâm Phong phun ra một ngụm máu tươi, nhưng máu của y lại có màu đen kịt. Y lảo đảo lùi lại mấy bước, một tay ôm lấy bả vai, cảm thấy một cơn đau nhức và tê dại lan ra toàn bộ cơ thể. Vết thương trên vai y nhanh chóng chuyển sang màu đen, bốc lên khói độc.
"Độc công! "Lâm Phong kinh hãi.
"Ha ha, đúng vậy. Đây là Thi Độc mà ta đã luyện chế từ hàng trăm cái xác. Trúng phải nó, không chỉ linh lực bị ăn mòn, mà ngay cả linh hồn cũng sẽ từ từ thối rữa, "tên ma tu cười đắc ý. "Ngươi bây giờ, cảm thấy thế nào? "
Lâm Phong cắn chặt răng, cố gắng vận công để ngăn chặn độc tố lan tràn, nhưng vô ích. Y cảm thấy linh lực trong cơ thể đang trôi đi nhanh chóng, đầu óc cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trần Trường Sinh ngồi trên mái nhà, nhìn thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.
Tên nhóc này sắp không xong rồi.
Hắn vẫn không có ý định ra tay. Hắn và Lâm Phong chỉ là bèo nước gặp nhau. Hắn không có nghĩa vụ phải liều mạng vì y.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lâm Phong dù đã trúng độc nặng, sắp không đứng vững, nhưng vẫn cố gắng lết cơ thể, đứng chắn trước gia đình trưởng làng đang sợ hãi, ánh mắt vẫn không hề có một tia lùi bước, trong lòng hắn đột nhiên rung động.
Cái dáng vẻ kiên cường, ngu ngốc đó. .. thật giống với cha mẹ hắn năm xưa. Họ cũng đã đứng chắn trước mặt hắn như vậy, đối mặt với những tên cướp tu sĩ hung hãn, dù biết là không thể chống lại.
"Chạy đi, con. .. chạy đi. .. "
Giọng nói yếu ớt của mẹ hắn lại vang lên trong đầu.
Trần Trường Sinh siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt mà không hề hay biết.
Dưới nhà, tên ma tu Trúc Cơ đang từ từ tiến lại gần Lâm Phong.
"Thật là một ý chí đáng khen. Nhưng vô dụng thôi, "hắn giơ bàn tay xương xẩu của mình lên. "Để ta kết thúc sự đau đớn cho ngươi. "
Một trảo ấn ma khí màu đen khổng lồ hiện ra, chụp thẳng xuống đầu Lâm Phong.
Lâm Phong biết mình đã đến giới hạn. Y nhắm mắt lại, trong lòng không có sợ hãi, chỉ có một chút tiếc nuối. Tiếc vì chưa thể bái sư Thánh Kiếm Sơn, chưa thể trở thành một đại kiếm tiên. Và. .. tiếc vì chưa được nhìn thấy"tiền bối"ra tay một lần nữa.
Gia đình trưởng làng tuyệt vọng hét lên.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó.
"Vèo! "
Một bóng người đột nhiên từ trên trời rơi xuống, không một tiếng động, đứng chắn ngay trước mặt Lâm Phong.
Tên ma tu Trúc Cơ giật mình, vội vàng thu tay lại. Hắn nheo mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện. Một thiếu niên mặc áo vải bình thường, không có chút dao động linh lực nào.
"Ngươi là ai? "hắn cảnh giác hỏi.
Trần Trường Sinh không trả lời. Hắn quay đầu lại, nhìn Lâm Phong đang gục trên đất, rồi lại nhìn vết thương đen kịt trên vai y, khẽ thở dài một hơi.
"Phiền phức thật. "