Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 27: Bạn Đồng Hành Mới





Con hẻm nhỏ, vốn đã u ám, giờ đây lại càng thêm tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đến rợn người. Gió đêm len lỏi qua, mang theo mùi máu tanh, mùi ma khí gay mũi và mùi bụi đá nồng nặc sau trận chiến. Tên cầm đầu của đám sát thủ Hắc Sát Giáo nằm co quắp trên đất, hai tay gãy gập một cách kỳ dị, miệng sùi bọt máu, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không còn là sự hung ác, mà là một nỗi sợ hãi nguyên thủy, như thể vừa nhìn thấy một con quái vật bước ra từ vực thẳm.
Hắn đã dùng đến con át chủ bài mạnh nhất, cây Ma Cốt Phá Sơn Búa cấp Linh Khí trung phẩm, một búa đủ để san bằng một tòa thành nhỏ, nhưng kết quả lại chỉ có thể làm đối phương. .. đau đầu hơn một chút. Sự thật này còn tàn nhẫn và khó chấp nhận hơn cả việc bị đánh bại. Nó đập nát không chỉ hai cánh tay, mà còn cả đạo tâm và sự kiêu ngạo của một sát thủ Trúc Cơ kỳ.
Trần Trường Sinh mặc kệ hắn. Hắn vẫn đang xoa xoa đỉnh đầu, cảm giác ê ẩm và âm ỉ vẫn còn đó. Hắn không quan tâm đến kẻ địch đã gục ngã, cũng không để ý đến ánh mắt sùng bái đến mức sắp hóa thành cuồng tín của Lâm Phong. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hai chữ: mì sợi.
Hắn cất bước, lảo đảo đi qua những mảnh vỡ của trận chiến, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
"Đi thôi, "hắn nói với Lâm Phong. "Tìm mì. "
Lâm Phong lập tức hoàn hồn, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. "Dạ, Lão đại! "Y nhanh chóng đi theo sau, dáng vẻ như một tên thư đồng trung thành nhất.
Nhưng họ chưa đi được hai bước, một giọng nói lạnh như băng tuyết ngàn năm đã vang lên từ phía sau, khiến cả hai phải dừng lại.
"Đứng lại. "
Người nói chính là Tuyết Nguyệt.
Nàng từ từ bước tới, dải lụa Nguyệt Hoa Lăng trắng bạc vẫn còn lượn lờ quanh thân như một con linh xà có sự sống, tản ra hàn khí nhàn nhạt. Nàng không nhìn Lâm Phong, cũng không liếc mắt đến tên sát thủ đang thoi thóp. Đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng, lạnh lùng và sắc bén như hai thanh băng kiếm, khóa chặt lấy bóng lưng của Trần Trường Sinh.
Nàng đi đến trước mặt hắn, chỉ cách khoảng ba bước chân, một khoảng cách an toàn nhưng cũng đủ để tạo ra áp lực. Nàng không nói lời cảm ơn, cũng không hỏi han vết thương. Ánh mắt nàng tràn ngập sự dò xét, sự hoài nghi, và một sự tò mò mãnh liệt không thể che giấu. Nàng giống như một nhà nghiên cứu vừa phát hiện ra một sinh vật chưa từng được ghi chép trong bất kỳ cuốn sách nào, và nàng muốn mổ xẻ nó ra để xem cấu tạo bên trong.
"Ngươi, "nàng cất giọng, âm thanh trong trẻo nhưng không có một chút độ ấm nào. "Kẻ vừa rồi. .. ngươi đã dùng công pháp gì? "
Trần Trường Sinh quay lại, nhìn nữ tử xinh đẹp nhưng lạnh lùng trước mặt, trong lòng chỉ thấy phiền phức. Hắn đang đói, đầu thì đau, chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ ấm áp, ăn một bát mì nóng hổi. Sao lại có người cứ thích hỏi mấy câu khó hiểu này vậy?
"Công pháp gì? "hắn ngơ ngác hỏi lại. "Ta có biết công pháp gì đâu. "
Hắn nói thật. "Bình Phàm Quyền"là do hắn tự nghĩ ra, còn cái thân thể cứng rắn này là trời sinh, hắn hoàn toàn không biết nó vận hành như thế nào.
Tuyết Nguyệt nghe vậy, đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Không biết? Lời nói dối này quá mức vụng về. Một kẻ có thể dùng thân thể trần trụi đỡ trọn công kích của năm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dùng đầu cứng chọi với pháp bảo Linh Khí, lại nói mình không biết công pháp? Ai tin được chứ?
"Vậy món bảo giáp ngươi đang mặc trên người là cấp bậc gì? "nàng lại hỏi, ánh mắt sắc bén quét qua bộ bạch y đã rách bươm, lấm lem của hắn, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp vải để tìm ra món thần khí đang được che giấu.
"Bảo giáp? "Trần Trường Sinh cúi đầu nhìn lại bộ đồ của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn nàng với vẻ mặt càng thêm khó hiểu. "Đây là quần áo Lâm Phong cho ta mượn mà. Làm gì có bảo giáp nào? "
"Không thể nào! "Tuyết Nguyệt không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa, giọng nói có chút cao lên. "Thân thể của người thường, dù có tu luyện Luyện Thể đến đâu, cũng không thể cứng rắn đến mức đó! Ngươi chắc chắn đang che giấu bí mật gì đó! Rốt cuộc ngươi là ai? "
Sự chấn động mà Trần Trường Sinh mang lại cho nàng quá lớn. Nó phá vỡ mọi nhận thức của nàng về hệ thống tu luyện. Nàng là Thánh nữ Băng Cung, từ nhỏ đã đọc hết vạn quyển kinh thư, thông thuộc mọi bí ẩn của tu chân giới. Nhưng nàng chưa bao giờ thấy, cũng chưa bao giờ nghe nói về một trường hợp nào kỳ lạ như vậy. Một kẻ không có tu vi, không có khí huyết, không có thần thức, nhưng lại có một khả năng phòng ngự gần như vô địch. Điều này hoàn toàn phản khoa học. .. à không, phản tu chân!
Đối mặt với sự chất vấn của Tuyết Nguyệt, Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu mình càng thêm đau. Hắn thở dài một hơi, một cái thở dài chứa đựng sự mệt mỏi và bất đắc dĩ của một người đã phải giải thích chuyện này quá nhiều lần.
"Ta là Trần Trường Sinh, "hắn nói một cách uể oải. "Ta không có công pháp, cũng không có bảo giáp. Ta chỉ là. .. bị cứng bẩm sinh thôi. Giờ ta đi ăn mì được chưa? "
Nói rồi, hắn không thèm để ý đến nàng nữa, quay người định bỏ đi.
Cứng bẩm sinh?
Tuyết Nguyệt sững sờ tại chỗ. Ba chữ này, giống như ba cây búa tạ, nện mạnh vào đầu nàng. Nàng đã nghĩ đến vô số khả năng: hắn là một lão quái vật giả dạng, hắn mặc một món Thần Khí ẩn hình, hắn tu luyện một môn ma công thượng cổ. .. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ tới một câu trả lời đơn giản và hoang đường đến vậy.
Cứng. .. bẩm sinh?
Đây là loại thể chất gì? Bất Diệt Thánh Thể trong truyền thuyết cũng không thể bá đạo đến mức này!
Nàng nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh, nhìn dáng vẻ mệt mỏi và có phần ngây ngô của hắn. Nàng không tìm thấy một chút giả dối nào trong ánh mắt hay lời nói của hắn. Lẽ nào. .. lẽ nào hắn nói thật?
Một sự tò mò không thể kiềm chế dâng lên trong lòng Tuyết Nguyệt. Nàng phải tìm ra bí mật của người này! Hơn nữa. ..
Nàng liếc nhìn tên cầm đầu đang nằm trên đất. Hắc Sát Giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Chúng đã thất bại một lần, lần sau chắc chắn sẽ cử đến cao thủ mạnh hơn. Nhiệm vụ tìm kiếm Băng Hồn Thảo của nàng còn chưa hoàn thành, đi một mình vô cùng nguy hiểm.
Nhưng nếu đi cùng người này thì sao?
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu nàng. Hắn có một khả năng phòng ngự gần như tuyệt đối. Đi cùng hắn, chẳng phải là mang theo một tấm khiên di động cấp Thần Khí sao? Dù hắn có ngốc nghếch, có kỳ lạ, nhưng sự an toàn là thật!
Trong chốc lát, Thánh nữ Băng Cung cao cao tại thượng đã đưa ra một quyết định mang tính bước ngoặt. Nàng cất bước, nhanh chóng đuổi theo hai người.
"Chờ đã. "
Trần Trường Sinh lại phải dừng bước, hắn quay lại, mặt mày nhăn nhó. "Lại chuyện gì nữa? "
Tuyết Nguyệt đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng đã thu lại, thay vào đó là một vẻ bình tĩnh và nghiêm túc.
"Ta quyết định rồi, "nàng nói một cách dứt khoát. "Từ bây giờ, ta sẽ tạm thời đi theo các ngươi. "
"Hả? "Trần Trường Sinh ngớ người.
Lâm Phong cũng ngạc nhiên không kém. Thánh nữ Băng Cung lại muốn đi cùng họ? Đây là vinh hạnh lớn cỡ nào chứ!
Tuyết Nguyệt không để cho họ có thời gian tiêu hóa, nàng nói tiếp, tìm một lý do vô cùng hợp lý:"Hắc Sát Giáo sẽ không bỏ qua. Các ngươi đã bị chúng ghi thù, đi một mình rất nguy hiểm. Ta đi cùng, ít nhất cũng có thể trợ giúp một tay. Hơn nữa, "nàng liếc sang Trần Trường Sinh, "ta muốn'quan sát'ngươi một thời gian, để xem rốt cuộc ngươi có nói thật hay không. "
Lời nói của nàng nửa là hợp tác, nửa là giám sát, hoàn toàn không có ý thương lượng, mà là một lời tuyên bố. Đây chính là phong cách của Thánh nữ Băng Cung.
Trần Trường Sinh nghe xong, trong lòng chỉ muốn từ chối. Thêm một người là thêm một cái miệng ăn, và quan trọng hơn, là thêm một nguồn phiền phức. Hắn chỉ muốn đi một mình cho yên tĩnh.
"Không cần đâu, chúng tôi tự lo được, "hắn nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, Lâm Phong đã vội vàng xen vào, giọng điệu vô cùng vui vẻ và phấn khởi.
"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! "Y chắp tay với Tuyết Nguyệt, cười nói. "Tuyết Nguyệt tiên tử nguyện ý đồng hành, đó là vinh hạnh của tại hạ! Có tiên tử ở đây, với Băng Tâm Quyết thần diệu, chắc chắn có thể giúp ích rất nhiều cho Sư phụ! "
Lâm Phong nói hai chữ cuối cùng một cách vô cùng tự nhiên và thành kính, bởi vì trong lòng y, Trần Trường Sinh đã sớm là người thầy vĩ đại nhất. Y chỉ đang chờ một cơ hội thích hợp để chính thức làm lễ bái sư.
Nhưng hai chữ"Sư phụ"này, lọt vào tai Tuyết Nguyệt, lại không khác gì hai đạo Thiên Kiếp đánh thẳng vào đầu nàng.
"Sư. .. phụ? "
Vẻ mặt bình tĩnh mà nàng cố gắng duy trì trong nháy mắt vỡ tan tành. Đôi mắt đẹp của nàng mở to hết cỡ, chiếc miệng nhỏ hơi há ra, lộ vẻ không thể tin nổi. Nàng đứng hình tại chỗ, giống hệt như những tên sát thủ lúc nãy.
Nàng quay phắt đầu lại, ánh mắt đầy hoang mang nhìn Lâm Phong, rồi lại từ từ chuyển sang nhìn Trần Trường Sinh, rồi lại quay lại nhìn Lâm Phong. Ánh mắt đó như đang muốn nói:"Ngươi lặp lại lần nữa xem? Ta có nghe nhầm không? "
Tên này nhìn là biết là thiên tài kiếm tu, trong người có vẻ sở hữu thể chất đặc biệt, tuổi còn trẻ đã đột phá Trúc Cơ, tiền đồ vô lượng. Một người kiêu ngạo và chính trực như vậy, lại đi gọi một tên ngốc đầu óc có vấn đề, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn với ngủ là. .. Sư phụ?
Nàng nhìn kỹ lại Trần Trường Sinh. Một thiếu niên gầy gò, quần áo rách nát, mặt mày lấm lem, ánh mắt thì đờ đẫn, mệt mỏi, khóe miệng còn hơi chảy nước miếng khi nghĩ đến mì.
Đây mà là Sư phụ? Sư phụ của một thiên tài kiếm đạo?
Thế giới này bị điên rồi sao? Hay là cả hai người này đều bị điên?
Tuyết Nguyệt cảm thấy tam quan của mình, thứ vừa mới được xây dựng lại sau khi chứng kiến màn dùng đầu đỡ búa, lại một lần nữa có dấu hiệu sụp đổ. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.
"ngươi. .. ngươi vừa gọi hắn là gì? "
Lâm Phong thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng, còn tưởng rằng nàng kinh ngạc vì"Lão đại"lại khiêm tốn thu nhận đệ tử. Y mỉm cười giải thích một cách tự hào:
"Tuyết Nguyệt tiên tử, vị này chính là Sư phụ của tại hạ, Trần tiền bối. Tuy ngài ấy trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất là một vị cao nhân tuyệt thế, tu vi sâu không lường được, đã đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân. Mỗi một hành động, mỗi một lời nói của ngài ấy đều ẩn chứa Đại Đạo. Tại hạ đi theo ngài ấy, mỗi ngày đều có lĩnh ngộ mới, tâm cảnh và tu vi tăng tiến vượt bậc! "
“À, tại hạ xin giới thiệu tại hạ tên Lâm Phong”
Mỗi một câu Lâm Phong nói ra, vẻ mặt của Tuyết Nguyệt lại càng thêm đờ đẫn. Nàng nghe mà cảm thấy đầu óc mình cũng sắp ong ong theo.
Cao nhân tuyệt thế? Phản Phác Quy Chân? Ẩn chứa Đại Đạo?
Nàng nhìn sang Trần Trường Sinh, người đang ngáp một cái thật dài, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc đối thoại của họ. Hình ảnh này, làm thế nào cũng không thể liên kết được với bốn chữ"cao nhân tuyệt thế".
Lâm Phong lại bồi thêm một câu:"À, tiên tử đừng gọi ngài ấy là Trần tiền bối nữa, cứ gọi là Lão đại giống ta cũng được. Sư phụ không thích những danh xưng quá trang trọng. "
Tuyết Nguyệt:". .. "
Nàng cảm thấy mình không thể giao tiếp với hai người này bằng logic thông thường được nữa. Nàng quyết định bỏ qua vấn đề danh xưng. Dù sao thì mục đích của nàng là đi theo để tìm hiểu bí mật và đảm bảo an toàn. Hắn có là sư phụ hay là một tên ngốc thật sự, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng. Ít nhất thì. .. hắn rất cứng.
"Tùy các ngươi, "nàng lạnh lùng nói, coi như đã chấp nhận sự thật hoang đường này. "Ta sẽ đi cùng. "
Trần Trường Sinh thấy hai người họ đã tự quyết định xong, trong lòng chỉ thở dài. Hắn biết mình có phản đối cũng vô ích. Thôi thì thêm một người cũng được, hy vọng nàng ta không phiền phức như tên nhóc này.
"Được rồi, được rồi, "hắn phất tay. "Đi thì đi. Nhưng mà ai trả tiền mì? "
Câu hỏi này lập tức kéo tất cả mọi người về với thực tại.
Lâm Phong sờ vào túi trữ vật của mình, mặt hơi biến sắc. Linh thạch của y đã dùng gần hết để bố trí trận pháp lúc bế quan.
Tuyết Nguyệt thì khẽ nhíu mày. Nàng là Thánh nữ, ra ngoài đều có người lo liệu, trên người nàng chỉ mang theo vài viên linh thạch thượng phẩm dùng để tu luyện, làm gì có thứ tiền lẻ như linh thạch hạ phẩm.
Cả ba người, một"cao nhân tuyệt thế", một"thiên tài kiếm đạo"và một"Thánh nữ Băng Cung", đứng giữa con hẻm tan hoang, đối mặt với một vấn đề nan:
Làm thế nào để có tiền ăn một bát mì?