Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 26: Tái xuất!!





Câu hỏi của Trần Trường Sinh, giống như một cơn gió lạnh lẽo từ Cửu U Địa Ngục thổi qua, khiến cho bầu không khí vốn đã căng như dây đàn trong con hẻm nhỏ đột nhiên đông cứng lại.
"Sao lại nhìn ta? À, cho tại hạ hỏi có quán mì nào gần đây không ạ? "
Năm tên sát thủ Hắc Sát Giáo, toàn thân đang bừng bừng sát khí, ma công đã vận đến cực điểm, chuẩn bị tung ra một trận mưa đòn hủy diệt, nghe thấy câu hỏi này, tất cả đều đồng loạt khựng lại. Động tác của chúng cứng đờ, sát khí đang bốc lên cũng bị nghẹn lại giữa chừng, trông vô cùng kỳ quặc.
Quán mì?
Trong tình huống sinh tử ngàn cân treo sợi tóc này, kẻ vừa mới đỡ một đòn chủy thủ tẩm độc, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, lại đang nghiêm túc hỏi đường đến một quán mì?
Tên cầm đầu dụi dụi mắt, hắn nghi ngờ lỗ tai mình đã bị kiếm khí của Lâm Phong làm cho tổn thương. Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, kẻ đang có vẻ mặt vô cùng chân thành và có chút mong đợi, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Đây là loại chiến thuật tâm lý gì? Giả điên để làm rối loạn tâm trí đối phương sao?
Lâm Phong đứng ở phía xa, nghe thấy câu hỏi của"Lão đại", trong lòng lại một lần nữa chấn động. Y đã quá quen với phong cách hành sự không theo lẽ thường của ngài ấy.
Ta hiểu rồi! Lão đại không phải đang hỏi đường! Ngài ấy đang dùng một phương thức khác để sỉ nhục đối phương! Ý của ngài ấy là:"Lũ ruồi bọ các ngươi còn không đáng để ta phải bận tâm, ta chỉ đang nghĩ xem lát nữa nên đi ăn món gì thôi! "Đây là sự khinh thường tuyệt đối! Sự tự tin đến từ thực lực vô song! Khí phách này, thật khiến người ta phải sôi trào nhiệt huyết!
Tuyết Nguyệt thì lại hoàn toàn khác. Nàng đứng đó, dải lụa trắng bạc vẫn còn lượn lờ quanh thân, đôi mắt mỹ lệ lạnh như băng giờ đây tràn ngập sự hoang mang và khó hiểu. Nàng đã từng gặp vô số cường giả, những kẻ kiêu ngạo, những kẻ trầm ổn, những kẻ tàn độc, nhưng chưa bao giờ nàng gặp một người nào kỳ lạ đến mức này. Vừa mới cứu nàng một mạng, lại lập tức trở thành mục tiêu của kẻ địch, vậy mà hắn lại có thể bình thản hỏi về một quán mì? Hắn bị ngốc, hay là thực sự có một sự dựa dẫm nào đó khiến hắn xem thường cả những sát thủ Trúc Cơ Kỳ này?
Sự im lặng chết chóc kéo dài khoảng ba hơi thở, cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng gầm giận dữ của tên cầm đầu. Hắn cảm thấy mình và cả Hắc Sát Giáo đang bị sỉ nhục một cách nặng nề.
"Giết nó! Băm nó ra cho ta! "
Sự tức giận đã lấn át cả sự kinh dị ban đầu. Năm tên hắc y nhân không còn do dự nữa. Chúng gầm lên, năm luồng ma khí khác nhau đồng loạt bùng nổ, nhắm thẳng vào Trần Trường Sinh.
"Hắc Phong Trảo! "
"Ma Hỏa Cầu! "
"Thiên Tàm Độc Ti! "
"Âm Sát Kiếm! "
Một trảo ấn đen kịt mang theo tiếng gió rít gào, một quả cầu lửa màu xanh lục âm u, hàng ngàn sợi tơ độc mỏng như lông trâu, và một đạo kiếm khí xám xịt mang theo oán khí, từ năm hướng khác nhau, bao vây lấy Trần Trường Sinh, không cho hắn một con đường thoát nào.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt thấy cảnh này, sắc mặt đều đại biến. Họ biết, dù là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, đối mặt với một đòn tấn công hợp lực như vậy cũng phải trọng thương.
"Lão đại, cẩn thận! "Lâm Phong hét lên, chuẩn bị rút kiếm tương trợ.
Tuyết Nguyệt cũng theo phản xạ vung dải lụa, muốn tạo ra một bức tường băng để ngăn cản.
Nhưng đã quá muộn.
Trần Trường Sinh nhìn một đống ánh sáng xanh đỏ tím vàng bay về phía mình, trong lòng chỉ thấy phiền muộn tột độ. Hắn chỉ muốn đi ăn mì thôi mà! Sao lại khó khăn đến vậy?
Phản xạ đầu tiên của hắn là chạy. Nhưng tứ phía đều bị chặn rồi.
Phản xạ thứ hai của hắn là giơ tay lên ôm đầu, một động tác mà hắn đã làm thành thục đến mức gần như là bản năng trong suốt mười mấy năm qua.
Và rồi, cơn bão tấn công đã ập đến.
"BÙM! BỐP! XOẸT! KENG! "
Một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên cùng một lúc. Vị trí Trần Trường Sinh đứng lập tức bị khói bụi và ánh sáng của pháp thuật bao phủ. Mặt đất rung chuyển nhẹ, đá vụn bay tung tóe.
"Hừ! Cho dù ngươi có là sắt thép, cũng phải bị nghiền thành bột! "Tên cầm đầu cười lạnh, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn không tin có kẻ nào có thể sống sót sau một đòn như vậy.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt tim như thắt lại.
Nhưng khi khói bụi từ từ tan đi, cảnh tượng bên trong lại khiến cho nụ cười của tên cầm đầu cứng lại trên môi, khiến cho linh hồn của cả năm tên sát thủ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Giữa trung tâm của vụ nổ, một bóng người vẫn đứng sừng sững. Quần áo trên người hắn đã rách thêm vài mảng, tóc tai thì hơi cháy xém, mặt mày thì lấm lem bụi đất. Nhưng ngoài những thứ đó ra, hắn hoàn toàn không có một vết thương nào.
Trần Trường Sinh từ từ bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, ho khan vài tiếng vì sặc phải khói bụi.
"Khụ. .. khụ. .. Mấy người các ngươi. .. có biết là bộ đồ này ta mới mượn không hả? "Hắn phủi phủi lớp bụi trên bộ bạch y đã gần như biến thành màu xám, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối và trách móc. "Làm bẩn hết cả rồi”
Cả con hẻm lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Năm tên sát thủ nhìn nhau, trong mắt không còn sự hung tàn, chỉ còn lại một sự hoang mang và sợ hãi không thể che giấu. Chúng đã dùng toàn lực, nhưng kết quả lại chỉ làm bẩn quần áo của đối phương? Đây là loại phòng ngự gì?
Tuyết Nguyệt đứng ở phía xa, đôi mắt đẹp mở to, chiếc miệng nhỏ hơi hé ra, hoàn toàn đánh mất vẻ lạnh lùng thường ngày. Nàng là Thánh nữ Băng Cung, kiến thức uyên bác, đã từng đọc vô số cổ tịch. Nàng biết có những môn Luyện Thể công pháp bá đạo, có thể tu luyện thân thể đến mức đao thương bất nhập. Nhưng những công pháp đó, khi thi triển đều phải có khí huyết kinh thiên, linh lực hộ thể hùng hậu. Còn người trước mặt này. .. trên người hắn không có một chút dao động nào, cứ thế đứng yên chịu đòn, giống như một tảng đá vô tri vô giác.
"Lẽ nào. .. đây là một loại huyết mạch thượng cổ trong truyền thuyết? "Nàng lẩm bẩm, trong đầu điên cuồng tìm kiếm trong kho kiến thức của mình, nhưng không có một ghi chép nào có thể giải thích được hiện tượng trước mắt.
Lâm Phong thì lại một lần nữa rơi vào trạng thái"đốn ngộ". Y nhìn bóng lưng của"Lão đại", trong lòng sóng cả cuộn trào.
Lại một lần nữa! Lão đại lại đang dùng hành động để dạy cho ta! Ngài ấy đang cho ta thấy, phòng ngự chân chính không nằm ở pháp bảo, không nằm ở trận pháp, mà nằm ở chính bản thân! Khi ý chí và thân thể đã hòa làm một, đạt đến cảnh giới bất diệt, thì mọi đòn tấn công của ngoại vật đều chỉ như gió thoảng mây bay! Ngài ấy thậm chí còn không thèm vận công, chỉ đứng yên, bởi vì đối với ngài ấy, những đòn tấn công này còn không đủ tư cách để ngài ấy phải nghiêm túc!
Sự sùng bái trong mắt Lâm Phong lại càng thêm sâu sắc.
"Không. .. không thể nào! "Tên cầm đầu của đám hắc y nhân gào lên, không chấp nhận sự thật. "Chắc chắn ngươi đang mặc một món bảo giáp Thiên Khí nào đó! Ta không tin! "
Sự sợ hãi đã biến thành điên cuồng. Hắn không thể để nhiệm vụ thất bại, nếu không cái giá phải trả còn đáng sợ hơn cả cái chết. Hắn quyết định dùng đến con át chủ bài cuối cùng của mình.
"Các ngươi giữ chân hai tên kia lại! Để ta tự mình phá vỡ cái mai rùa của hắn! "
Hắn ra lệnh cho bốn tên thuộc hạ còn lại. Bốn tên kia dù sợ hãi, nhưng cũng không dám trái lệnh. Chúng cắn răng, lại một lần nữa xông về phía Lâm Phong và Tuyết Nguyệt.
Còn tên cầm đầu, hắn lùi lại vài bước, hai tay bắt một pháp quyết kỳ dị. Một luồng ma khí đen kịt từ trong cơ thể hắn tuôn ra, ngưng tụ lại trong tay hắn. Ma khí dần dần biến đổi, hóa thành một cây búa lớn hai lưỡi, toàn thân đen sì, trên bề mặt còn khắc những hoa văn đầu lâu trông vô cùng tà ác.
"Ma Cốt Phá Sơn Búa! "
Đây là một món pháp bảo cấp Linh Khí trung phẩm, là vật mà hắn tự hào nhất. Nó không có năng lực đặc biệt nào khác, chỉ có một công dụng duy nhất: phá vỡ mọi loại phòng ngự vật lý! Hắn đã từng dùng nó để đập nát cả một tòa thành nhỏ.
"Chết đi cho ta! "
Hắn gầm lên, hai chân dậm mạnh xuống đất, cả người lao tới như một con trâu mộng, cây búa lớn trong tay giơ cao quá đầu, mang theo một luồng kình phong áp đảo, bổ thẳng xuống đầu của Trần Trường Sinh.
Uy lực của một búa này, còn mạnh hơn cả đòn tấn công hợp lực của năm người lúc nãy! Không khí trong con hẻm như bị nén lại, những bức tường hai bên cũng xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn cây búa khổng lồ đang phóng lớn trong tầm mắt mình. Hắn cảm nhận được một luồng đau đớn dữ dội đang ập tới. Lần này, hắn không ôm đầu nữa. Không phải vì hắn không sợ, mà là vì hắn cảm thấy. .. hơi quen quen.
Cái cảnh này, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?
À, đúng rồi. Cái tên ma tu ở ngôi làng kia, cũng dùng một cây búa bằng xương, cũng bổ vào đầu mình như thế này.
Trong một giây ngắn ngủi, hắn còn có thời gian để so sánh. "Ừm, cây búa này trông có vẻ xịn hơn cây búa xương lúc trước một chút. Chắc là sẽ đau hơn đây. "
Và rồi, cây búa đã giáng xuống.
"BOONG! !! "
Một tiếng động kinh thiên động địa, còn lớn hơn cả tiếng chuông chùa, vang vọng khắp cả con hẻm. Sóng âm mạnh mẽ lan tỏa ra, khiến cho Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đang giao đấu cũng phải lảo đảo, đầu óc ong ong. Bốn tên hắc y nhân thì trực tiếp bị chấn cho hộc máu, bay ngược ra sau.
Tên cầm đầu, người ra đòn, là kẻ chịu ảnh hưởng nặng nhất. Hắn cảm thấy một lực phản chấn không thể tưởng tượng nổi truyền từ cây búa lên hai cánh tay.
"Rắc! Rắc! "
Hai tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cả hai cánh tay của hắn đều bị chấn gãy. Cây búa lớn văng khỏi tay, bay tít lên trời rồi rơi"cạch"xuống đất. Cả người hắn cũng bay ngược ra sau, đập mạnh vào bức tường, phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn lẫn cả những mảnh nội tạng vỡ nát.
Hắn không chết ngay, nhưng đã bị phế đi tám, chín phần.
Hắn nằm trên đất, ánh mắt kinh hoàng đến cực điểm, nhìn về phía trung tâm của trận đấu.
Trần Trường Sinh vẫn đứng đó. Hắn chỉ hơi lảo đảo một chút, hai chân lún sâu xuống nền đá xanh mấy tấc. Hắn đưa một tay lên, xoa xoa đỉnh đầu của mình, nơi vừa mới bị cây búa Linh Khí bổ trúng.
Hắn nhíu chặt mày, gương mặt nhăn lại vì đau, rồi lẩm bẩm một câu nói không lớn không nhỏ, nhưng lại đủ để cho tất cả những người còn tỉnh táo ở đây nghe thấy rõ mồn một.
"Đúng là đau hơn búa của tên ma tu kia một chút. "
Câu nói này, như một nhát búa cuối cùng, đập nát toàn bộ ý chí và sự lý giải của tất cả những kẻ địch có mặt.
Đau hơn một chút?
Búa của tên ma tu kia? Lẽ nào. .. hắn đã từng bị một ma tu khác dùng búa bổ vào đầu rồi sao?
Bốn tên hắc y nhân còn lại, sau khi gượng dậy, nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy thủ lĩnh của mình thê thảm như vậy, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Chúng không còn một chút ý chí chiến đấu nào. Nỗi sợ hãi đã nuốt chửng lấy lý trí của chúng.
"Chạy! "
Không biết tên nào đã hét lên câu đó. Cả bốn tên lập tức quay người, thi triển bí pháp huyết độn, hóa thành bốn vệt máu, điên cuồng chạy trốn theo bốn hướng khác nhau, không thèm quan tâm đến thủ lĩnh của mình nữa.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt định đuổi theo, nhưng Trần Trường Sinh đã xua tay.
"Kệ chúng đi, mệt lắm. "
Hắn thực sự đã mệt mỏi. Hắn nhìn tên cầm đầu đang nằm thoi thóp trên đất, rồi lại nhìn cây búa bị mẻ một góc của hắn. Hắn thở dài, không thèm ra tay kết liễu.
Con hẻm nhỏ lại một lần nữa trở về với sự yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt của tên cầm đầu, và tiếng thở đều đều của ba người.
Lâm Phong thu kiếm lại, vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Trường Sinh, ánh mắt đầy lo lắng và sùng bái. "Lão đại, ngài không sao chứ? "
"Đau đầu quá, "Trần Trường Sinh lẩm bẩm, vẫn còn đang xoa đầu.
Tuyết Nguyệt cũng từ từ bước tới. Nàng nhìn Trần Trường Sinh, rồi lại nhìn cây búa bị mẻ trên đất, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Sự chấn động trong lòng nàng quá lớn, nàng cần thời gian để tiêu hóa.
Trần Trường Sinh không để ý đến hai người họ nữa. Hắn nhìn quanh con hẻm đã trở nên tan hoang, rồi lại nhìn về phía trước, nơi mà hắn tin rằng có"Đại Đạo mì sợi". Hắn hít một hơi thật sâu, gạt bỏ mọi sự đau đớn và mệt mỏi, cất bước đi về phía trước.
"Đi thôi, "hắn nói. "Tìm mì. "