Khi ba người một rắn vừa bước ra khỏi con hẻm đã sụp đổ, cảnh tượng bên ngoài lập tức khiến họ choáng váng.
Bầu trời Đan Dương Thành không còn tĩnh lặng nữa. Hàng trăm, thậm chí hàng ngàn bóng người đang lơ lửng giữa không trung, giống như một bầy ong vỡ tổ. Ánh sáng từ các loại pháp bảo, linh quang từ hộ thể của các tu sĩ soi rọi cả một vùng trời, biến đêm đen thành ban ngày. Tất cả mọi ánh mắt, không hẹn mà gặp, đều đổ dồn về phía cái hố sâu hoắm nơi cột lửa vừa bùng lên cũng chính là vị trí của ba người họ.
"Mau nhìn kìa! Có người từ trong đó đi ra!" "Là bọn họ gây ra sao? Một nam một nữ, còn có một tên. .. đen thui như cục than?" "Khí tức trên người nữ tử kia không yếu, ít nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ. Còn tên nam nhân kia. .. không cảm nhận được gì cả. "
Sự chú ý của toàn bộ thành trì lập tức khóa chặt lấy họ. Lâm Phong biến sắc, Tuyết Nguyệt thì nhíu mày, hàn khí quanh thân bất giác trở nên sắc lạnh hơn. Bị nhiều người nhìn chằm chằm trong tình trạng này, đặc biệt là khi" lão đại" của họ đang trong bộ dạng không mảnh vải che thân, thật sự là một tình huống vô cùng khó xử và nguy hiểm.
"Sư phụ, chúng ta. .. " Lâm Phong vội vàng định che chắn cho Trần Trường Sinh.
"Lâm Phong, ngươi còn bộ đồ nào không?" Trần Trường Sinh lẩm bẩm
Ngay lúc họ đang không biết nên xông ra hay nên lùi lại, một giọng nói bình thản, không mang theo chút gợn sóng cảm xúc nào, đột nhiên vang lên từ phía trên một mái nhà gần đó.
"Lấy thân làm lò, lấy kiếp làm than, luyện ra không phải kim đan, mà là một tia phú quý nhân gian. Thú vị, thật thú vị. "
Giọng nói không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền vào tai của tất cả mọi người có mặt, át đi mọi tiếng xì xào bàn tán. Giọng nói ấy mang một ma lực kỳ lạ, khiến không gian dường như ngưng đọng lại.
Cả ba người giật mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đỉnh của một tửu lầu không biết đã sụp đổ từ lúc nào, một bóng người đang đứng chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn xuống. Người đó mặc một bộ y phục phàm nhân vô cùng bình thường, dáng vẻ cũng không có gì nổi bật, trông như một công tử nhà giàu đi dạo đêm. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của hắn, người ta lại có cảm giác như đang nhìn vào một bầu trời đầy sao, một vũ trụ vô tận đã tồn tại từ vạn cổ, sâu không thấy đáy.
Hắn đứng ở đó, phong thái phong khinh vân đạm, giống như hắn vốn dĩ đã đứng ở đó từ hằng hà sa số năm tháng, lặng lẽ quan sát thế gian xoay vần. Sự tồn tại của hắn, vừa bình thường lại vừa phi thường, tạo thành một mâu thuẫn không thể giải thích.
Tuyết Nguyệt trong lòng chấn động mãnh liệt. Nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được tu vi của người này. Hắn giống như một phàm nhân, nhưng cái cảm giác áp lực mà hắn mang lại còn kinh khủng hơn cả những vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ mà nàng từng gặp. Đó không phải là áp lực về linh lực, mà là áp lực về sự tồn tại, về đẳng cấp sinh mệnh.
Lâm Phong thì hai mắt trợn tròn. Lại một người nữa! Lại một vị tiền bối kinh thiên động địa nữa có thể nhìn thấu bản chất của Sư phụ!
"Lấy thân làm lò, lấy kiếp làm than. .. " câu nói này quả thực đã khái quát hoàn hảo những gì Sư phụ vừa trải qua! Vị này. .. rốt cuộc là ai?
Chỉ có Trần Trường Sinh là nghe xong liền gãi gãi cái đầu đen kịt của mình. Hắn nhìn người trên mái nhà, chớp mắt hỏi:
"Phú quý? Đúng vậy! Tôi giàu gấp đôi rồi! Đạo hữu cũng thấy thế à?"
Câu trả lời thật thà và có phần ngô nghê của Trần Trường Sinh khiến cho bầu không khí trang nghiêm, huyền bí mà người kia vừa tạo ra lập tức tan vỡ.
Người trên mái nhà, Lý Thất Dạ, dường như cũng hơi sững lại một chút trước câu trả lời này. Sau đó, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không.
"Phải, là phú quý," hắn gật đầu một cách nghiêm túc. "Thế gian tu sĩ cầu trường sinh, cầu sức mạnh, nhưng có mấy ai cầu được hai chữ'phú quý'như ngươi. "
Lâm Phong bên cạnh nghe vậy, trong đầu lại như có sấm sét nổ vang. "Ta hiểu rồi! Ta lại hiểu rồi! 'Phú quý'mà vị tiền bối này nói không phải là tiền tài vật chất! Mà là'Phú'trong phong phú, 'Quý'trong trân quý! Ý chỉ đạo tâm của Sư phụ đã trở nên phong phú và trân quý hơn! Đúng là cảnh giới mà chúng ta không thể nào hiểu được!"
Lý Thất Dạ không để ý đến những người khác. Ánh mắt hắn lướt qua con rắn nhỏ đang nằm trên vai Trần Trường Sinh. "Một chút huyết mạch Man Hoang. .. cũng tạm được. Cần phải ăn thêm nhiều một chút. "
Tiểu Hắc dường như cảm nhận được ánh mắt kia, nó run lên một cái, vội vàng rụt đầu lại.
Sau đó, ánh mắt Lý Thất Dạ lại chuyển sang Tuyết Nguyệt. "Nguyệt Hoa Hàn Thể của ngươi tu luyện không tệ, nhưng quá chú trọng vào'hình', mà bỏ quên'ý'. Hàn khí không phải để đóng băng vạn vật, mà là để khiến cho vạn vật phải ngưng đọng trước ý chí của ngươi. "
Chỉ một câu nói bâng quơ, nhưng đối với Tuyết Nguyệt lại như một tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến cho một nút thắt trong công pháp mà nàng bế tắc bấy lâu nay bỗng nhiên được tháo gỡ. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ lại nhìn về phía Trần Trường Sinh và đám đông tu sĩ đang huyên náo trên trời. Hắn khẽ lắc đầu, dường như cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Hắn nhẹ nhàng phất tay áo một cái.
Một hành động vô cùng đơn giản và tùy ý.
Thế nhưng, một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra. Toàn bộ tu sĩ đang lơ lửng trên bầu trời, đang chỉ trỏ, bàn tán, đột nhiên khựng lại. Ánh mắt của họ trở nên mờ mịt, giống như vừa quên mất một điều gì đó.
"Ủa? Ta đang làm gì ở đây vậy?"
"Kỳ lạ, hình như có tiếng nổ lớn. .. mà sao lại không có gì?"
"Chắc là nghe nhầm rồi. Thôi, về ngủ tiếp. "
Trong vài hơi thở, hàng ngàn tu sĩ cứ thế lắc đầu, rồi quay người bay về động phủ của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bầu trời đang náo nhiệt bỗng chốc lại trở nên quang đãng và yên tĩnh.
Bọn họ đã bị xóa đi đoạn ký ức ngắn vừa rồi.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đứng đó, lạnh cả sống lưng. Chỉ một cái phất tay, đã ảnh hưởng đến thần trí của hàng ngàn tu sĩ trong cả một tòa thành. Đây là loại thần thông quỷ dị và bá đạo đến mức nào?
Sau khi giải quyết xong đám đông phiền phức, Lý Thất Dạ lại nhìn Trần Trường Sinh, nụ cười trên môi càng thêm ý vị.
"Con đường của ngươi rất thú vị. Hi vọng ngày sau có thể cùng ngươi uống một chén rượu trên đỉnh Cửu Thiên. "
Nói xong, hắn không đợi Trần Trường Sinh trả lời, chỉ xoay người, bước một bước vào hư không. Thân ảnh hắn cứ thế nhạt dần rồi biến mất, giống như một giọt mực hòa vào biển cả, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Hắn đến một cách đột ngột, và đi cũng vô cùng lặng lẽ.
Để lại ba người đứng ngơ ngác giữa con phố đổ nát.
Một lúc lâu sau, Lâm Phong mới run rẩy lên tiếng:" Sư. .. Sư phụ. .. vị tiền bối vừa rồi. .. là thần thánh phương nào vậy ạ?"
Trần Trường Sinh vẫn đang ngẫm nghĩ về câu" uống rượu" . Hắn gãi cằm, lẩm bẩm:
"Ta không biết. Nhưng nghe có vẻ là một người rất hào phóng, còn mời mình uống rượu nữa. "
Nói rồi, hắn hít hít cái mũi.
"Mà thôi kệ đi. Mùi khét trên người khó chịu quá. Tìm chỗ tắm mau lên!"
Hắn lại một lần nữa là người đi đầu, ung dung bước đi trên con đường vắng tanh dưới ánh trăng, hoàn toàn không nhận ra mình vừa có một cuộc gặp gỡ kinh thế hãi tục đến mức nào.