Cột lửa màu vàng kim, mang theo dược khí nồng nặc và năng lượng cuồng bạo, phóng thẳng lên trời, xé toạc màn đêm của Đan Dương Thành. Toàn bộ thành trì rung chuyển như gặp phải động đất, vô số tu sĩ đang trong giấc ngủ bị kinh động, hoảng sợ bay ra khỏi phòng, nhìn về phía cột lửa với vẻ mặt kinh hoàng.
"Chuyện. .. chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hướng đó. .. hình như là khu chợ phía tây! Lẽ nào có đại năng nào đang giao chiến?"
"Khí tức thật kinh khủng! Vừa có hỏa diễm bá đạo, lại vừa có dược khí tinh thuần. .. Lẽ nào có người luyện đan bị nổ lò sao?"
Trong khi cả thành trì đang chìm trong hỗn loạn và suy đoán, thì tại trung tâm của vụ nổ, trên con hẻm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cái hố đen ngòm thông thẳng xuống lòng đất.
Ở giữa đại trận, sóng xung kích kinh hoàng từ vụ nổ quét qua toàn bộ mật thất. Quỷ Thủ Đan Sư, người đứng gần nhất, không kịp phản ứng, bị luồng năng lượng bạo ngược đánh bay đi, đập mạnh vào bức tường đá, phun ra một ngụm máu tươi.
Trận pháp cũng vì vụ nổ mà hoàn toàn sụp đổ. Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, vốn đang tấn công từ bên ngoài, bị mất đi mục tiêu, lảo đảo xông vào trong. Cảnh tượng tan hoang trong căn mật thất hiện ra trước mắt họ.
Họ trơ mắt nhìn bóng người đen kịt như than, tóc tai dựng đứng như bị Thiên Kiếp bổ trúng, từ từ bước ra từ trong cột lửa. Kẻ đó đi chân trần, bước đi có chút lảo đảo, trên người không còn một mảnh vải che thân, chỉ có một lớp bụi đen dày đặc bám vào, che đi mọi thứ.
Lâm Phong, sau vài giây chết lặng, là người đầu tiên phản ứng. Nỗi lo lắng, hối hận và tuyệt vọng tích tụ suốt một ngày một đêm bỗng chốc vỡ òa, biến thành một niềm vui sướng và kích động đến cực điểm.
Y cảm thấy hình dạng của người kia có chẳng có chút nào là thê thảm, trong mắt y, đó là hình ảnh của một vị thần ma bước ra từ lửa địa ngục, bá đạo và không thể xâm phạm.
"Lão Đại! !!"
Y gầm lên một tiếng, giọng nói khàn đặc pha lẫn tiếng khóc, rồi như một mũi tên lao về phía cái hố. Y không chút do dự, nhảy thẳng vào trong cột lửa vẫn còn đang cháy hừng hực.
Tuyết Nguyệt cũng bừng tỉnh. Nàng cắn chặt đôi môi anh đào, hàn khí từ trong cơ thể tuôn ra, tạo thành một lớp băng mỏng bao bọc lấy toàn thân, rồi cũng hóa thành một vệt sáng trắng, theo sát phía sau Lâm Phong.
Họ lao qua cột lửa, đáp xuống bên trong mật thất đã biến thành một đống phế tích. Cảnh tượng bên trong khiến họ phải hít vào một hơi khí lạnh. Lò luyện đan Huyền Khí đỉnh phong đã biến mất, chỉ còn lại vô số mảnh vỡ bằng đồng đen nằm vương vãi, mỗi một mảnh vẫn còn nóng bỏng, đỏ rực.
Bốn bức tường đá kiên cố đã sụp đổ hơn một nửa. Quỷ Thủ Đan Sư thì nằm bất động trong một góc, toàn thân cháy đen, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng, sống chết không rõ.
Nhưng họ không quan tâm đến những thứ đó. Ánh mắt của cả hai đều dán chặt vào bóng người đen kịt đang đứng giữa đống đổ nát.
"Lão đại! Ngài không sao chứ? Đệ tử đáng chết! Đệ tử đến muộn!" Lâm Phong quỳ một chân xuống trước mặt Trần Trường Sinh, giọng nói đầy tội lỗi và tự trách.
Trần Trường Sinh lúc này đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Hắn chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ rất dài, rất nóng, và vô cùng. .. đau đớn. Hắn chớp chớp mắt, nhìn Lâm Phong đang quỳ trước mặt mình, rồi lại nhìn Tuyết Nguyệt đang đứng bên cạnh với vẻ mặt phức tạp, trong đầu là một mớ dấu chấm hỏi.
"Lâm Phong" hắn chợt cất giọng, âm thanh khàn khàn như hai miếng kim loại cọ vào nhau. "Ngươi có thể đừng quỳ trong lúc ta đang không mặc đồ được không?"
Nàng bước tới, đôi mắt đẹp cẩn thận đánh giá Trần Trường Sinh từ trên xuống dưới. Nàng có thể cảm nhận được luồng nhiệt khí kinh khủng vẫn còn sót lại trên người hắn, một luồng nhiệt đủ để nung chảy cả sắt thép. Nhưng. .. trên người hắn, ngoài lớp bụi than ra, lại không có một vết bỏng nào. Sinh cơ của hắn không những không suy yếu, mà còn dồi dào và mạnh mẽ hơn trước gấp bội, giống như một con mãnh thú cổ đại vừa tỉnh giấc.
"Ngươi. .. thật sự không sao chứ?" nàng không nhịn được mà hỏi, giọng nói mang theo một sự không tin.
"Ta không sao," Trần Trường Sinh lắc lắc cái đầu vẫn còn đang ong ong. "Chỉ là. .. hơi nóng, và cảm thấy trong người có chút. .. no. "
No?
Đúng lúc này, từ trong một đống mảnh vỡ của lò đan, một vật thể tròn tròn, đen thui, lăn lóc cộc lốc ra ngoài. Nó lăn đến bên chân Trần Trường Sinh rồi dừng lại.
Đó là Tiểu Hắc.
Nhưng Tiểu Hắc của hiện tại đã hoàn toàn khác với lúc trước. Thân hình chỉ bằng gang tay của nó giờ đã to bằng bắp tay của một người trưởng thành, dài hơn một mét. Toàn thân nó vẫn đen tuyền, nhưng những lớp vảy rắn đã trở nên rõ nét, dày và cứng rắn, dưới ánh lửa còn sót lại của mật thất, phản chiếu ánh sáng đen bóng. Hai cái sừng nhỏ trên đầu nó cũng đã dài ra một chút, trông có thêm một phần uy nghiêm, khí tức trên người nó trông cũng mạnh hơn rất nhiều, mơ hồ đạt đến ngưỡng của yêu thú Luyện Khí tầng ba.
Nhưng điểm nhấn lớn nhất, chính là cái bụng của nó.
Cái bụng của nó căng tròn như một quả bóng da, khiến cho cả thân hình nó trông không khác gì một cái lạp xưởng bị nhồi quá tay. Nó nằm ngửa trên đất, cả người duỗi thẳng, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lại ợ lên một tiếng.
"Ợ. .. "
Một luồng linh khí tinh thuần, mang theo cả dược hương nồng nặc, từ trong miệng nó bay ra.
Nó đã ăn no đến mức không thể động đậy nổi.
Trần Trường Sinh cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. "Ngươi. .. ngươi đã ăn hết linh dược của lão già kia rồi à?"
Tiểu Hắc dường như nghe hiểu, nó lật người lại một cách khó nhọc, trườn đến cọ cọ vào chân Trần Trường Sinh, kêu lên vài tiếng" chít chít" đầy thỏa mãn.
Lâm Phong nhìn Tiểu Hắc đã lột xác, trong lòng lại một lần nữa cảm khái. "Sư phụ quả nhiên không nhìn lầm! Tiểu Hắc chắc chắn có huyết mạch phi phàm! Chỉ trải qua một lần cơ duyên trong lò lửa, đã tiến hóa đến mức này! 'Tiềm long tại uyên', một ngày nào đó chắc chắn sẽ'phi long tại thiên'!"
Trần Trường Sinh không quan tâm đến những gì Lâm Phong nói, hắn cảm thấy trong người mình có một sự thay đổi kỳ lạ. Hắn không còn cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn nữa, ngược lại, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy một loại năng lượng mà hắn chưa bao giờ có được.
Hắn theo bản năng, vận khởi một tia tâm niệm, nội quan vào trong cơ thể. Và rồi, hắn sững sờ.
Cái đan điền nhỏ bé, đáng thương của hắn, thứ mà từ trước đến nay chỉ giống như một cái ao cạn, chỉ có thể chứa được một vũng linh lực nhỏ nhoi, giờ đây đã biến thành một cái hồ! Một cái hồ tuy không lớn, nhưng so với trước kia thì đã rộng ra gấp mười lần! Và bên trong cái hồ đó, linh lực không còn là một vũng nước tù đọng nữa, mà là một dòng suối nhỏ đang từ từ chảy, tinh thuần và mạnh mẽ.
Hắn cẩn thận cảm nhận, tính toán. Luồng linh lực này. .. luồng linh lực này. ..
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, trong đó bùng lên một ngọn lửa so với Tam Muội Chân Hỏa lúc nãy còn rực rỡ và cuồng nhiệt hơn.
"Trời ạ!"
Hắn hét lên một tiếng, âm thanh pha lẫn sự không tin, run rẩy, và một niềm vui sướng đến tột cùng.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt giật mình, vội vàng nhìn hắn. "Sư phụ/Lão đại, có chuyện gì vậy?"
Họ tưởng rằng hắn phát hiện ra di chứng gì đó sau khi bị luyện.
Trần Trường Sinh không cười, cũng không hò reo. Hắn đưa hai bàn tay đen kịt của mình lên, che lấy khuôn mặt cũng đen như than. Bờ vai gầy gò của hắn bắt đầu run lên bần bật.
Và rồi, hắn khóc.
Nước mắt trong suốt như pha lê, từ trong hốc mắt hắn tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt đen kịt, tạo thành hai vệt sạch sẽ vô cùng rõ nét. Tiếng khóc của hắn ban đầu chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó vỡ òa thành tiếng khóc nức nở như một đứa trẻ vừa được cho một món quà mà nó hằng mơ ước.
"Oa. .. oa oa. .. Giàu rồi. .. ta giàu rồi. .. " hắn vừa khóc vừa nói, giọng điệu đầy uất ức và hạnh phúc. "Một quyền. .. không, là hai quyền! Ta có thể đánh ra hai quyền rồi! Ha ha. .. oa oa. .. Ta giàu gấp đôi rồi!
Hắn khóc một cách vô cùng thảm thiết, nhưng trên mặt lại là một nụ cười rạng rỡ đến ngốc nghếch.
Lâm Phong đứng đó, miệng há hốc, hoàn toàn không biết nên làm gì. Bộ não của y lần này đã hoàn toàn bị chập mạch. Y không thể nào giải thích được hành vi này của Sư phụ. Chỉ vì có thể đánh ra thêm một quyền mà lại khóc đến mức này sao?
Tuyết Nguyệt thì lùi lại một bước, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không khác gì nhìn một tên điên thực sự. Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ vào trán mình.
"Lẽ nào. .. đầu óc hắn thật sự đã bị nung hỏng rồi?"
Trong khi Trần Trường Sinh còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, thì Quỷ Thủ Đan Sư, kẻ đang nằm trong góc, đã lẳng lặng mở mắt ra.
Một tia oán độc và sợ hãi lóe lên trong mắt lão ta. Lò đan đã bị phá, Thần Đan cũng không còn. Lão ta đã mất hết tất cả. Nhưng lão ta không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa, lão trước giờ chưa bao giờ tự tin vào chiến lực của mình, chứ đừng nói đến việc lấy một cân ba như tình thế hiện tại.
Lão ta cắn răng, lấy ra một lá bùa huyết độn cuối cùng, không chút do dự mà bóp nát. Một luồng ánh sáng máu bao bọc lấy lão ta, rồi biến mất không dấu vết.
Lão ta đã nhân lúc mọi người không để ý, trốn thoát rồi.
Nhưng không ai quan tâm đến lão ta nữa.
Trần Trường Sinh, sau khi khóc một trận cho thỏa thuê, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn lau nước mắt, để lại hai vệt sạch sẽ trên khuôn mặt. Hắn nhìn hai người trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quặc, ho khan một tiếng để chữa ngượng.
"Khụ. .. khụ. .. Ta chỉ là. .. nhất thời xúc động vì đạo tâm có đột phá thôi. " Hắn nói bừa một câu.
Lâm Phong nghe vậy, hai mắt lại sáng lên. "Đúng rồi! Đệ tử hiểu rồi! Sư phụ không phải vui vì linh lực tăng lên, mà là vui vì'Đạo'của ngài đã tiến thêm một bước dài! Từ'nhất'sinh'nhị', đây là một sự biến đổi về chất! Tương lai chắc chắn có thể'nhị'sinh'tam', 'tam'sinh'vạn vật'!"
Trần Trường Sinh không thèm để ý đến y nữa. Hắn đi tới, cúi xuống, nhặt Tiểu Hắc đang no căng bụng lên, đặt lên vai mình.
"Đi thôi," hắn nói. "Tìm một con sông nào đó tắm rửa đã. Bẩn chết đi được. "
Nói rồi, hắn là người đầu tiên bước ra khỏi mật thất đổ nát, đi về phía ánh sáng. Dáng vẻ của hắn, dù toàn thân đen kịt, tóc tai bù xù, nhưng lại toát ra một sự tự tin và. .. giàu có chưa từng có.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đi theo.