Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Bát

Chương 36: Mồi Câu



Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy toàn bộ hội trường đấu giá của Vạn Kim Thương Hội.

Hàng ngàn tu sĩ, từ những tán tu Luyện Khí kỳ cho đến các trưởng lão Kim Đan kỳ trong những phòng riêng trên lầu, tất cả đều nín thở, ánh mắt kinh hoàng dán chặt vào sân khấu.

Trên sân khấu, hàng trăm mảnh vỡ màu đen của Hắc Nham Thuẫn nằm vương vãi, lấp lánh dưới ánh sáng của những viên dạ minh châu. Chúng không còn là một món pháp bảo Huyền Khí kiên cố, mà chỉ còn là một đống phế liệu.

Và đứng giữa đống phế liệu đó, là một thiếu niên mặc áo vải thô, đang thản nhiên phủi phủi bàn tay của mình, vẻ mặt còn có chút phiền muộn, dường như đang tiếc vì đã lỡ tay làm hỏng một món đồ.

Người chủ trì mập mạp đứng hóa đá tại chỗ, nụ cười khinh khỉnh trên môi đã cứng lại từ lúc nào. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán lão ta. Lão ta là người rõ nhất độ bền của Hắc Nham Thuẫn.

Vừa rồi, lão ta thậm chí còn có suy nghĩ, cho dù là một cao thủ Kim Đan kỳ ra tay, cũng chưa chắc có thể phá hủy nó một cách dễ dàng như vậy. Vậy mà thiếu niên trước mặt này. .. chỉ gõ nhẹ một cái?

"Ma. .. ma thuật. .. đây chắc chắn là ma thuật. .. "Lão ta lẩm bẩm, đầu óc trống rỗng.

Trong khi cả hội trường còn đang chìm trong sự chấn động không thể tin nổi, Trần Trường Sinh đã làm ra một hành động khiến cho sự im lặng càng thêm sâu sắc.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về phía người chủ trì, chìa tay ra.

Người chủ trì giật nảy mình, theo bản năng lùi lại một bước. "Ngươi. .. ngươi muốn làm gì? "

"Tiền thưởng, "Trần Trường Sinh nói với giọng điệu vô cùng bình thản. "Một trăm viên linh thạch hạ phẩm. Các ngươi nói, chỉ cần để lại một vết xước là được. Ta làm nó vỡ luôn rồi, chắc là đủ tiêu chuẩn chứ? "

Câu nói này, như một tiếng sét đánh vào đầu tất cả mọi người.

Trời ạ! Hắn không quan tâm đến việc mình vừa làm ra một chuyện kinh thiên động địa! Hắn không quan tâm đến ánh mắt kinh sợ của hàng ngàn người! Hắn chỉ quan tâm đến một trăm viên linh thạch tiền thưởng!

Người chủ trì, dưới ánh mắt bình thản nhưng lại mang theo một áp lực vô hình của Trần Trường Sinh, không dám chậm trễ một giây nào. Lão ta vội vàng lấy ra một túi trữ vật, hai tay run run đưa cho hắn. "Đủ. .. đủ tiêu chuẩn! Thưa tiền bối, đây là một trăm viên linh thạch, xin ngài nhận cho! "

Trần Trường Sinh nhận lấy túi linh thạch, cảm thấy khá nặng tay, lúc này mới hài lòng gật đầu. Hắn không thèm liếc mắt đến đống mảnh vỡ trên sân khấu nữa, quay người đi thẳng xuống, trở về chỗ ngồi của mình.

Hắn ngồi xuống, việc đầu tiên làm là nhìn xem đĩa linh quả có được mang lên thêm không. Thấy đĩa vẫn trống không, hắn lộ vẻ thất vọng rõ rệt.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt ngồi bên cạnh, đã hoàn toàn chết lặng.

Lâm Phong, sau khi từ trong chấn động tỉnh lại, hai mắt lại bùng lên ngọn lửa cuồng tín.

"Sư phụ! Ngài quả nhiên là Sư phụ của con! Phong thái này, khí độ này! 'Vạn vật giai không, duy ngã độc tôn'! Trong mắt ngài, pháp bảo Huyền Khí cũng chỉ như cỏ rác, vinh quang của vạn người cũng chỉ như mây khói! Chỉ có những thứ thực tế nhất như linh thạch và linh quả mới đáng để ngài bận tâm! Đây chính là cảnh giới'Bản Tâm Bất Động', không bị ngoại vật làm lay chuyển! "

Tuyết Nguyệt thì không có khả năng"đốn ngộ"thần kỳ như vậy. Nàng nhìn Trần Trường Sinh đang tiếc nuối vì hết đồ ăn, rồi lại nhìn Lâm Phong đang ra vẻ mặt"đệ tử lại học được nhiều điều". Nàng thật sự không hiểu chuyện gì thật sự đang xảy ra.

Buổi đấu giá sau đó vẫn tiếp tục, nhưng không ai còn tâm trí để ý đến những món bảo vật tiếp theo nữa. Mọi ánh mắt, dù là công khai hay lén lút, đều đổ dồn về góc khuất nơi có một"phàm nhân"đang nhàm chán ngồi ngáp.

Và trong một góc tối khác, Quỷ Thủ Đan Sư, toàn thân vẫn chìm trong bóng tối, nhưng nếu có ai nhìn kỹ, sẽ thấy cả người lão ta đang run rẩy không ngừng. Đó không phải là sự run rẩy vì sợ hãi, mà là vì kích động, vì tham lam đến cực điểm.

"Nhân Hình Đan Lô. .. không sai, chắc chắn là nó! "Lão ta lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn đầy ham muốn. "Cổ tịch ghi lại, thời thượng cổ có một loại thần thể đặc biệt, trời sinh đã là một cái lò đan hoàn mỹ. Thân thể có thể hấp thu và trung hòa mọi loại năng lượng, cứng rắn hơn cả thần kim, có thể chịu được nhiệt độ kinh khủng nhất của Địa Tâm Hỏa, thậm chí là cả Thiên Hỏa! Dùng loại thể chất này để luyện đan, không chỉ có thể rút ngắn thời gian gấp mười lần, mà còn có thể loại bỏ hoàn toàn tạp chất, luyện ra những viên'Vô Cấu Thần Đan'trong truyền thuyết! "

Ngọn lửa cuồng nhiệt trong mắt lão ta càng lúc càng rực rỡ. "Chỉ cần có được nó! Chỉ cần có được cái lò đan này! Ta chắc chắn có thể luyện ra viên'Phá Kiếp Thần Đan', đột phá cảnh giới Hóa Thần, phi thăng thành tiên! Ha ha ha! "

Lão ta nhìn Trần Trường Sinh như nhìn một món bảo vật vô giá, một con đường dẫn đến đỉnh cao. Nhưng lão ta không hành động ngay lập tức. Lão là một con cáo già xảo quyệt. Lão biết, bên cạnh cái"lò đan"này còn có hai tên hộ vệ Trúc Cơ kỳ, một người là kiếm tu của Thánh Kiếm Sơn, một người lại là Thánh nữ của Băng Cung. Trực tiếp ra tay cướp đoạt là hạ sách. Lão ta cần một kế hoạch, một kế hoạch hoàn mỹ để tách con mồi ra khỏi bầy.

Và khi lão ta nhìn thấy Trần Trường Sinh vì hết linh quả mà tỏ vẻ thất vọng, một nụ cười âm hiểm, tàn độc đã hiện lên trên khuôn mặt chìm trong bóng tối của lão ta.

"Thì ra. .. cái lò đan này lại có một điểm yếu thú vị như vậy. "

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, bộ ba rời khỏi Vạn Kim Thương Hội. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra, cả Đan Dương Thành dường như đã thay đổi. Mọi ánh mắt nhìn về phía họ, đặc biệt là Trần Trường Sinh, không còn là sự tò mò hay khinh miệt nữa, mà là một sự kính sợ và kiêng dè sâu sắc. Dòng người tự động dạt ra hai bên, nhường cho họ một con đường, không ai dám lại gần trong phạm vi ba mét.

Tin tức một"phàm nhân"dùng một ngón tay gõ vỡ pháp bảo Huyền Khí đã lan truyền khắp thành với tốc độ còn nhanh hơn cả dịch bệnh. Các phiên bản câu chuyện được tam sao thất bản, có người nói hắn là một lão quái vật Nguyên Anh kỳ giả dạng, có người lại nói hắn là con riêng của một vị Đại Năng Hóa Thần kỳ, trên người mặc một món Thần Khí ẩn hình.

Trần Trường Sinh đối mặt với sự chú ý này thì vô cùng khó chịu. Hắn chỉ muốn được yên tĩnh.

"Về khách điếm thôi, "hắn làu bàu. "Ta buồn ngủ rồi. "

Ngày hôm sau, khi cả ba đang đi dạo trên một con phố ẩm thực sầm uất, tìm kiếm món"Long Hổ Đấu"trong truyền thuyết, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên từ một con hẻm nhỏ bay ra, lan tỏa khắp không gian.

Đó là một mùi hương không thể dùng lời nói để diễn tả. Nó vừa ngọt ngào như mật ong ngàn năm, lại vừa thanh mát như sương sớm trên đỉnh núi tuyết, xen lẫn một chút hương thơm quyến rũ của hoa quả chín mọng và một mùi thơm dược liệu thoang thoảng, có khả năng câu dẫn linh hồn. Mùi hương này như có một ma lực vô hình, chỉ cần ngửi thấy, đã khiến cho người ta cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể đều đang reo hò vì sung sướng, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Tuyết Nguyệt là người đầu tiên khựng lại, đôi mày liễu của nàng khẽ nhíu lại. "Mùi hương gì vậy? Thật kỳ lạ, nó dường như có thể ảnh hưởng đến cả thần thức. "Nàng là người tu luyện Băng Tâm Quyết, tâm thần thanh tịnh, nên chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.

Lâm Phong cũng hít sâu một hơi, hai mắt sáng lên. "Một mùi hương ẩn chứa linh khí tinh thuần đến vậy! Thậm chí còn có cả một tia đạo vận trong đó! Đây chắc chắn là một loại thiên tài địa bảo hiếm có! "

Nhưng phản ứng của hai người họ, hoàn toàn không thể so sánh được với hai thành viên còn lại.

Trần Trường Sinh, người vừa mới mua một xiên thịt nướng, đang định đưa lên miệng, đột nhiên cứng đờ tại chỗ. Cái mũi của hắn khụt khịt vài cái, đôi mắt vốn đang lờ đờ vì buồn ngủ đột nhiên mở to, con ngươi co rút lại rồi giãn ra, bên trong chỉ còn lại hình ảnh của một. .. món ăn ngon tuyệt thế. Mọi suy nghĩ về"Long Hổ Đấu", về gà quay, vịt nướng. .. đều bị đánh bay ra khỏi đầu. Nước miếng từ khóe miệng hắn bắt đầu chảy ra một cách không thể kiểm soát.

"Thơm. .. thơm quá. .. "hắn lẩm bẩm, ánh mắt trở nên mơ màng.

Phản ứng của Tiểu Hắc còn kịch liệt hơn. Nó đang cuộn tròn ngủ say trên vai Trần Trường Sinh, đột nhiên bật dậy như một cái lò xo. Cái đầu nhỏ của nó ngóc lên, cái mũi khụt khịt điên cuồng, đôi mắt đen láy biến thành hai hình trái tim màu đỏ. Nó kêu lên những tiếng"chít chít"đầy phấn khích và vội vã, toàn thân run rẩy, dường như chỉ muốn lao ngay về phía có mùi thơm.

Đây chính là kiệt tác của Quỷ Thủ Đan Sư đó là Thất Huyễn Dẫn Hồn Quả. Một loại linh quả được lão ta dùng bí pháp đặc biệt để lai tạo, mùi hương của nó có sức cám dỗ chí mạng đối với những sinh vật có tâm trí đơn thuần, ham mê ăn uống, đồng thời có thể khơi dậy dục vọng sâu kín nhất trong lòng tu sĩ.

"Sư phụ, cẩn thận! Mùi hương này có vấn đề! "Lâm Phong nhận ra vẻ mặt khác thường của Trần Trường Sinh, vội vàng nhắc nhở.

Nhưng đã quá muộn.

Trần Trường Sinh, dưới sự thôi thúc của bản năng nguyên thủy nhất và sự cổ vũ điên cuồng của Tiểu Hắc, đã hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn ném xiên thịt nướng đang ăn dở xuống đất, một hành động mà bình thường không bao giờ hắn làm.

"Đồ ăn ngon! "

Hắn hét lên một tiếng, rồi như một mũi tên rời cung, lao thẳng về phía con hẻm nhỏ, nơi mùi thơm bay ra. Tốc độ của hắn, dưới sự kích thích của mỹ thực, lại nhanh hơn bình thường ít nhất là ba phần.

"Sư phụ! "Lâm Phong hoảng hốt gào lên, vội vàng đuổi theo.

Tuyết Nguyệt cũng biến sắc, thân hình hóa thành một vệt tàn ảnh màu trắng, bám sát phía sau.

Nhưng con hẻm vô cùng đông đúc, Trần Trường Sinh lại luồn lách một cách linh hoạt như một con lươn. Hắn nhanh chóng rẽ vào một ngã rẽ khác, biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Hắn và Tiểu Hắc, một người một rắn, hoàn toàn bị mùi thơm dẫn lối. Chúng chạy qua vài con hẻm ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại trước một cái sân nhỏ trông có vẻ bỏ hoang. Cánh cửa gỗ hé mở, mùi thơm nồng nàn nhất chính là từ bên trong bay ra.

Không chút do dự, Trần Trường Sinh đẩy cửa bước vào.

Bên trong là một cái sân tĩnh lặng, có một cây hoa quế cổ thụ đang nở rộ. Dưới gốc cây, trên một cái bàn đá, một quả linh quả màu đỏ rực, to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng bảy màu và mùi hương mê người, đang nằm yên tĩnh ở đó.

Mắt Trần Trường Sinh và Tiểu Hắc sáng lên như hai cái đèn pha công suất lớn. Cả hai đồng thời lao về phía bàn đá.

Nhưng ngay khi chân Trần Trường Sinh vừa bước qua ngưỡng cửa, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Cánh cửa gỗ phía sau lưng hắn"két"một tiếng rồi tự động đóng sầm lại. Khung cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi. Cái sân tĩnh lặng, cây hoa quế, bàn đá, và cả quả linh quả mê người. .. tất cả đều biến mất. Thay vào đó là một không gian xám xịt, mờ ảo, không phân biệt được phương hướng.

"Ủa? "Trần Trường Sinh ngơ ngác nhìn quanh. Hắn dụi dụi mắt. "Trái cây của ta đâu rồi? "

Tiểu Hắc cũng ngơ ngác không kém. Nó kêu lên vài tiếng"chít chít"đầy thất vọng.

Đúng lúc này, một tiếng cười khàn khàn, âm trầm, mang theo sự đắc ý và cuồng nhiệt, vang lên từ trong màn sương.

"He he he. .. Lò đan của ta, cuối cùng ngươi cũng đã tự mình chui vào rọ rồi. "

Quỷ Thủ Đan Sư từ từ hiện ra từ trong bóng tối, đôi mắt âm u của lão ta nhìn Trần Trường Sinh không chớp, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất mà từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ được thấy.

Trần Trường Sinh nhìn lão già xấu xí trước mặt, trong lòng không có chút sợ hãi nào, chỉ có sự bực bội của một người bị lừa.

"Ông là ai? Trái cây của ta đâu? "

Quỷ Thủ Đan Sư không trả lời. Lão ta chỉ cười một cách quỷ dị.

Lão ta không muốn lãng phí một giây một phút nào nữa. Lão ta lật tay, một lá bùa màu vàng đầy những ký tự màu máu hiện ra. Lão ta ném lá bùa lên không trung.

"Khốn Long Trận, khởi! "

Mặt đất dưới chân Trần Trường Sinh đột nhiên sáng lên. Vô số phù văn màu máu hiện ra, tạo thành một trận pháp phức tạp, trói chặt lấy hắn.

Một luồng sức mạnh vô hình nhưng không thể chống cự bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Lâm Phong và Tuyết Nguyệt cuối cùng cũng tìm đến con hẻm. Nhưng trước mặt họ chỉ là một bức tường đá lạnh lẽo. Cái sân mà họ nhìn thấy Trần Trường Sinh chạy vào đã biến mất không dấu vết.

"Không xong rồi! "Tuyết Nguyệt biến sắc. "Là Khốn Trận cấp cao! Nó có thể che giấu và dịch chuyển cả một không gian! Chúng ta đã bị lừa! "

Nàng vung dải lụa, một luồng băng sương kinh người đập vào bức tường.

"Ầm! "

Bức tường rung chuyển, nhưng không hề hấn gì.

Lâm Phong cũng điên cuồng chém ra hàng chục đạo kiếm khí. Nhưng cũng chỉ để lại vài vệt trắng mờ nhạt trên tường đá.

"Sư phụ! "Y gầm lên, trong lòng tràn ngập sự hối hận và lo lắng.

Bên trong trận pháp, Trần Trường Sinh cảm thấy trời đất quay cuồng. Cả không gian xung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo.

"Trái cây của ta. .. "

Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn, trước khi cả người hắn và trận pháp biến mất trong một luồng ánh sáng.