Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Bát

Chương 35: Đại Hội Luyện Đan



Khu vực cổng chính của Đan Dương Thành, vốn luôn tấp nập nhưng trật tự, trong nháy mắt đã biến thành một đám đông hỗn loạn.

Tên vệ binh Trúc Cơ kỳ, người mà ngày thường chỉ một cái trừng mắt cũng đủ khiến đám tán tu phải cúi đầu, giờ đây đang nằm sấp mặt trên một vỉ bánh cá nướng nóng hổi.

Mùi bơ sữa ngọt ngào hòa quyện với mùi thịt khét lẹt từ bộ giáp trụ của hắn, tạo thành một hương vị độc nhất vô nhị.

Hắn không bị thương nặng, nhưng sự đau đớn ở hai kheo chân và sự sỉ nhục tột độ khi bị hạ gục bởi một con rắn nhỏ trước mặt hàng trăm người, đã khiến hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Trần Trường Sinh, thủ phạm gián tiếp của mọi chuyện, vội vàng chạy tới, lúng túng xin lỗi rối rít. "Xin lỗi, xin lỗi! Là do ta không tốt! Con rắn này nó hơi. .. năng động. "

Tiểu Hắc thì đã nhanh như chớp cướp lại được xiên bánh cá, trườn lên vai Trần Trường Sinh, cái đầu nhỏ ngẩng cao, vừa gặm bánh vừa nhìn tên vệ binh với vẻ đắc thắng.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt cũng vội vàng chạy tới.

Lâm Phong chắp tay, dùng linh lực đỡ tên vệ binh dậy, áy náy nói:"Vị đạo huynh này, thật sự xin lỗi. Sủng vật của Sư phụ ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đã gây ra phiền phức cho ngài. Chút thành ý này, mong ngài nhận cho. "Y lấy ra một túi linh thạch nhỏ, là số tiền còn lại khi bán cây búa ma khí lúc trước, nhét vào tay tên vệ binh.

Tên vệ binh bị đỡ dậy, mặt mày đen thui vì khói bánh, vẫn còn đang ngơ ngác. Các vệ binh khác cũng đã xúm lại, nhưng khi thấy tu vi Trúc Cơ kỳ của Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, họ cũng không dám làm càn.

Sau một hồi dàn xếp, bồi thường cho cả ông lão bán bánh, sự việc mới tạm thời được cho qua.

Nhưng hình ảnh một con rắn đen nhỏ bé dùng những chiêu thức kỳ quái hạ gục một vệ binh Trúc Cơ đã nhanh chóng trở thành một giai thoại mới, được đám đông hiếu kỳ thêm mắm thêm muối, lan truyền khắp Đan Dương Thành.

Sau khi vào thành, Trần Trường Sinh lập tức bị sự phồn hoa và náo nhiệt của nơi này làm cho choáng ngợp. Đường phố rộng thênh thang, được lát bằng đá xanh sạch sẽ, hai bên là những tòa lầu cao chọc trời, cửa hàng san sát.

Không khí tràn ngập mùi thuốc thơm ngát tỏa ra từ các đan dược phô, xen lẫn với mùi thơm quyến rũ của đủ loại mỹ thực từ các tửu lầu.

Đối với Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, đây là khung cảnh quen thuộc của một đại thành trì. Nhưng đối với Trần Trường Sinh, đây chính là thiên đường!

Hắn nhìn những xiên thịt yêu thú nướng vàng óng, những lồng bánh bao bốc khói nghi ngút, những hũ rượu linh quả tỏa hương thơm lừng, nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra.

"Chúng ta tìm một khách điếm trước đã, "Tuyết Nguyệt lạnh lùng nói, cắt đứt dòng suy tưởng ẩm thực của ai đó.

Vì đang là thời gian diễn ra Đại hội Luyện đan, các khách điếm trong thành đều chật cứng người và giá cả thì đắt cắt cổ. Sau một hồi tìm kiếm, họ mới thuê được hai căn phòng trong một khách điếm tên là"Mấy Con Kê Thì Biết Gì Các", tuy không xa hoa nhưng cũng sạch sẽ, yên tĩnh.

"Sư phụ, ngài nghỉ ngơi trước, "Lâm Phong nói sau khi đã sắp xếp xong xuôi.

"Tối nay, ở trung tâm thành có một buổi đấu giá quy mô lớn do Vạn Kim Thương Hội tổ chức. Nghe nói sẽ có rất nhiều kỳ trân dị bảo xuất hiện, thậm chí có cả đan dược Huyền cấp. Chúng ta đến đó xem thử, biết đâu sẽ tìm được Băng Hồn Thảo cho Tuyết Nguyệt tiên tử. "

"Đấu giá à? "Trần Trường Sinh không mấy hứng thú. "Có đồ ăn miễn phí không? "

Lâm Phong cười khổ:"Những buổi đấu giá cấp cao như vậy thường sẽ có linh trà và linh quả miễn phí cho khách quý ạ. "

"Đi! Nhất định phải đi! "Trần Trường Sinh lập tức thay đổi thái độ.

Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh, nghe thấy cuộc đối thoại, chỉ có thể lắc đầu. Nàng ngày càng cảm thấy, việc đi theo hai thầy trò này, có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời nàng.

Buổi đấu giá của Vạn Kim Thương Hội được tổ chức tại một tòa lầu hình tròn khổng lồ, trông như một cái đấu trường La Mã. Bên trong có thể chứa được hàng ngàn người. Khi bộ ba đến nơi, bên trong đã gần như không còn một chỗ trống.

Không khí vô cùng náo nhiệt. Các tu sĩ từ khắp nơi đổ về, có người là trưởng lão của các tông môn lớn, có người là gia chủ của các gia tộc, có người lại là những tán tu có tu vi cao thâm. Tu vi Trúc Cơ kỳ ở đây chỉ có thể xem là hạng thường, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được khí tức của cao thủ Kim Đan kỳ từ những phòng riêng trên lầu cao.

Họ tìm được ba chỗ ngồi ở một hàng ghế tương đối khuất. Trần Trường Sinh vừa ngồi xuống đã lập tức bị hấp dẫn bởi đĩa linh quả và ấm linh trà được đặt sẵn trên bàn. Hắn không chút khách khí, cầm lấy một quả mọng nước, cắn một miếng lớn.

"Ngon! "

Trong lúc hắn đang bận rộn với sự nghiệp ăn uống, Lâm Phong và Tuyết Nguyệt thì cẩn thận quan sát xung quanh.

"Người của Đan Vương Cốc cũng đến, "Lâm Phong khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía một nhóm người mặc áo bào màu xanh lá, trên ngực thêu hình một cái lò đan.

Tuyết Nguyệt thì lại nhíu mày, nhìn về một góc tối ở phía xa. "Khí tức thật tà dị. Cẩn thận một chút, nơi này rồng rắn lẫn lộn. "

Ở góc khuất mà nàng nhìn, có một lão già đang ngồi một mình. Lão ta mặc một bộ hắc bào rộng thùng thình, che kín cả người, khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ để lộ ra một đôi mắt âm u, u ám như hai cái hố sâu.

Từ người lão ta tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, không phải mùi thuốc thơm, mà là một mùi khét lẹt của dược liệu bị đốt cháy, xen lẫn với mùi máu tanh nhàn nhạt. Không ai dám ngồi gần lão ta.

Lão chính là Quỷ Thủ Đan Sư, một luyện đan sư nổi tiếng với những phương pháp luyện đan tà dị và tàn nhẫn, một nhân vật mà cả chính đạo lẫn ma đạo đều phải kiêng dè.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Từng món bảo vật được mang lên, từ công pháp, pháp bảo cho đến đan dược, linh thảo, mỗi một món đều khiến cho cả hội trường phải xôn xao.

Sau khi đấu giá xong một viên đan dược Huyền cấp hạ phẩm, một người chủ trì mập mạp, mặt mày hồng hào bước lên sân khấu, giọng nói sang sảng:

"Thưa quý vị! Món bảo vật tiếp theo đây, chính là một trong những điểm nhấn của buổi đấu giá hôm nay! Một tấm khiên phòng ngự cấp Huyền Khí hạ phẩm, Hắc Nham Thuẫn! "

Hai gã lực sĩ vất vả khiêng lên một tấm khiên lớn màu đen tuyền, cao bằng nửa người. Tấm khiên trông vô cùng dày và nặng, bề mặt thô ráp như đá nham thạch, tỏa ra một luồng khí tức trầm ổn, vững chãi.

"Hắc Nham Thuẫn này được rèn từ Hắc Nham Thiết ngàn năm dưới lòng đất, được tôi luyện suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, "người chủ trì khoe khoang.

"Độ bền của nó, có thể nói là vững như núi Thái Sơn! Có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà không hề hấn gì! "

Cả hội trường lập tức ồ lên. Một món phòng ngự pháp bảo cấp Huyền Khí, lại còn có độ bền kinh người như vậy, tuyệt đối là vật báu mà bất cứ tu sĩ nào cũng mơ ước.

"Để chứng minh lời tại hạ không ngoa, "người chủ trì cười nói. "Tại hạ xin mời các vị đạo hữu có mặt ở đây lên sân khấu, tự mình kiểm chứng độ bền của nó! Bất kể dùng quyền cước hay pháp bảo, chỉ cần có thể để lại một vết xước trên tấm khiên này, Vạn Kim Thương Hội chúng tôi xin tặng ngay một trăm viên linh thạch hạ phẩm! "

Lời mời này lập tức khuấy động không khí. Vài gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ hiếu thắng lập tức nhảy lên sân khấu.

"Để ta thử! "

Một gã đại hán Luyện Thể, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, gầm lên một tiếng, vận hết sức bình sinh, đấm một quyền vào tấm khiên.

"BỐP! "

Tấm khiên chỉ rung lên nhẹ. Gã đại hán thì bị chấn cho lùi lại mấy bước, nắm đấm đỏ bừng.

Tiếp theo, một kiếm tu Trúc Cơ trung kỳ cũng dùng phi kiếm chém vào, chỉ tóe lên một tia lửa nhỏ, để lại một vệt trắng mờ nhạt, chẳng mấy chốc cũng biến mất.

Mấy người thử qua, không một ai có thể làm gì được tấm khiên. Độ bền của nó quả nhiên danh bất hư truyền.

Cả hội trường càng thêm náo nhiệt. Đúng lúc này, có người chú ý đến Trần Trường Sinh, người từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến chuyện trên sân khấu, chỉ đang cắm cúi ăn hết đĩa linh quả thứ ba.

"Nhìn tên nhà quê kia kìa! Đến đây chỉ để ăn chực thôi à? "một gã công tử bột ngồi gần đó cười khẩy.

"Đúng vậy, trông hắn yếu như sên, chắc một ngón tay cũng đủ đè chết hắn rồi. Hay là. .. để hắn lên thử xem sao? Chắc chắn sẽ rất vui! "

Lời đề nghị này lập tức nhận được sự hưởng ứng của những kẻ rảnh rỗi xung quanh. Họ bắt đầu hò reo, chỉ trỏ về phía Trần Trường Sinh.

"Tên kia! Lên thử đi! "

"Đúng đó! Lên gõ một cái xem có vỡ không! "

Trần Trường Sinh đang định lấy nốt quả cuối cùng, nghe thấy tiếng ồn ào thì ngẩng đầu lên. Hắn thấy hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, trong lòng chỉ thấy phiền phức.

Hắn lắc đầu, định không quan tâm.

Nhưng đám đông lại càng thêm quá khích. "Sợ rồi à? Đồ nhát gan! "

Lâm Phong nhíu mày, định đứng dậy nói gì đó. Nhưng Trần Trường Sinh đã vỗ vai y. Hắn thở dài một hơi. Hắn biết, nếu không làm theo ý bọn họ, đám ruồi bọ này sẽ còn vo ve mãi.

Hắn đứng dậy, trong sự ngỡ ngàng của Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, chậm rãi bước lên sân khấu. Hắn đi qua người chủ trì đang cười khẩy, đứng trước tấm khiên khổng lồ.

Hắn nhìn tấm khiên, rồi lại quay đầu nhìn đĩa linh quả đã trống không của mình với vẻ tiếc nuối. Hắn chỉ muốn làm cho nhanh rồi xuống ăn tiếp.

Hắn giơ một tay lên, nắm hờ lại, rồi. .. gõ nhẹ một cái vào chính giữa tấm khiên, giống như đang gõ cửa nhà ai đó.

"Cốc. "

Một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Cả hội trường im lặng trong giây lát, rồi bùng lên một trận cười nghiêng ngả.

"Ha ha ha! Hắn đang gãi ngứa cho tấm khiên đó à? "

"Ta cười chết mất! Đúng là trò hề! "

Người chủ trì cũng lắc đầu, chuẩn bị mời hắn xuống. Nhưng đúng lúc này. ..

"Rắc. .. "

Một âm thanh cực nhỏ, nhưng trong không gian đang yên tĩnh trở lại, lại vô cùng rõ ràng.

Nụ cười trên mặt tất cả mọi người cứng lại. Họ nín thở, dán chặt mắt vào tấm khiên.

Ngay tại vị trí mà đốt ngón tay của Trần Trường Sinh vừa chạm vào, một vết nứt nhỏ như sợi tóc xuất hiện.

Và rồi, dưới ánh mắt kinh hoàng của hàng ngàn người, vết nứt đó bắt đầu lan ra với tốc độ không thể tin được.

"Rắc. .. rắc rắc. .. RẮC! "

Trong vòng chưa đến ba hơi thở, những vết nứt như mạng nhện đã bao phủ toàn bộ bề mặt của Hắc Nham Thuẫn.

"Keng! "

Với một tiếng vang cuối cùng, tấm khiên phòng ngự cấp Huyền Khí, thứ mà ngay cả tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng không thể làm tổn hại, đã vỡ tan thành hàng trăm mảnh vụn, rơi lả tả xuống sân khấu.

Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy toàn bộ hội trường.

Lâm Phong đứng bật dậy, hai mắt sáng rực, trong lòng gào thét:"Lại là nó! Lực phản chấn! Sư phụ thậm chí còn không cần dùng sức, chỉ cần để cho tấm khiên tự tấn công vào'Đạo'của ngài, nó đã tự hủy diệt! Cảnh giới này. .. "

Tuyết Nguyệt cũng sững sờ, chiếc miệng nhỏ hơi hé ra, hoàn toàn quên mất việc phải giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Và ở trong góc tối, đôi mắt âm u của Quỷ Thủ Đan Sư, lần đầu tiên trong mấy chục năm qua, đã bùng lên một ngọn lửa tham lam và cuồng nhiệt đến điên dại. Lão ta không nhìn những mảnh vỡ của tấm khiên, mà nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh, như một con sói đói đã tìm thấy một con mồi hoàn mỹ nhất.

Lão ta run rẩy, lẩm bẩm một câu mà chỉ mình lão ta nghe thấy, giọng nói pha lẫn sự không tin và kích động tột độ.

"Không thể nào. .. Thể chất có thể hấp thu và phản ngược lại mọi loại năng lượng. .. Thân thể cứng rắn hơn cả pháp bảo. .. Đây. .. đây chính là'Nhân Hình Đan Lô'trong truyền thuyết! "