Thiên Hạ Đệ Nhất Muốn Chạy Trốn

Chương 122:



Chương 123: Tô Dung

Lão hòa thượng đã rời đi, mang theo cả Tô Dung.

Diệp Khổ Sinh đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó cẩn thận dò xét khắp ngôi chùa.

Chính điện, pháp đường, thiền phòng.

Ngoài dự liệu, mọi nơi đều sạch sẽ không dính một hạt bụi, còn sạch hơn cả khuôn mặt của hắn.

Rất hợp với hình tượng của Phật môn.

Xem ra đến đúng chỗ rồi, Diệp Khổ Sinh thầm nghĩ, hắn vốn thích những công việc có thể lười biếng một chút.

Diệp Khổ Sinh không nhận ra rằng bản thân đang dần dần tiếp nhận nơi này một cách vô thức.

Theo lời lão hòa thượng, hắn chỉ cần giữ cho chùa sạch sẽ là được, vậy nên hắn ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống, đợi đến giờ Dậu rồi rời đi, một ngày công xem như xong.

Trong sân trồng mấy cây dâu, tán lá xanh thẫm, cành lá rì rào trong gió, nhưng chẳng thấy quả đâu.

Trước tiên đến chính điện vậy, Diệp Khổ Sinh tính toán, chính điện rộng rãi.

Lão hòa thượng nói nơi này hương khói thịnh vượng, nhưng những hòa thượng, sa di khác đâu?

Lão hòa thượng sao cũng đi mất rồi?

Vô Minh tự, Vô Minh tự...

Cái tên này lại hiện lên trong đầu hắn, mãi không xua đi được.

Diệp Khổ Sinh lẩm bẩm như mộng ngữ.

Vô Minh tự đã được xây dựng nhiều năm rồi.

Trong tiềm thức, hắn nghĩ vậy.

Lơ mơ bước vào chính điện, hai pho tượng Phật trên tòa Tu Di khiến hắn bừng tỉnh.

Một tượng Di Lặc Phật, một tượng Tam Diện Phật.

Tượng cao chừng hai thước, chưa dát vàng, chỉ phủ đủ loại sơn màu rực rỡ, tỏa ra mùi gỗ dâu nhè nhẹ.

Diệp Khổ Sinh bước chậm lại, nhẹ nhàng tiến gần tòa Tu Di.

Trong bóng ngược sáng, vẻ mặt hắn chưa từng nghiêm trang, cung kính đến thế, gần như thành kính.

Phật gia nói về Thất cấp phù đồ.

Bảy tầng là tháp Phật cao nhất, tượng trưng cho đại công đức.

Diệp Khổ Sinh quỳ sụp trước tượng Phật, thân thể thấp sát đất, mà linh hồn hắn như đứng trên đỉnh tháp bảy tầng, đời người viên mãn.

Tiếng chuông gió vang lên, ánh nắng đỏ rực tràn ngập chính điện.

Tượng Phật trong khoảnh khắc ấy bày ra chân diện mục.

Di Lặc Phật với lớp da nhăn nheo xệ xuống, trông như chiếc cà sa mềm nhũn.

Tam Diện Phật không khắc quá khứ, hiện tại, tương lai, mà là ba độc tham, sân, si.

Diệp Khổ Sinh làm như không thấy, cứ quỳ cho đến khi lòng lặng như giếng cổ, mới chậm rãi đứng dậy.

Quả nhiên hắn có duyên với Phật môn.

Đã có duyên, vậy thì xem thử kinh Phật đi.



Diệp Khổ Sinh chắp tay hành lễ với tượng Phật, rồi bước đến bên giá sách.

Giá sách chỉ có bốn tầng, hắn cao nên liếc mắt là thấy tầng trên cùng.

Trên đó chỉ đặt một quyển kinh bìa đen, không đề chữ.

Bên tai hắn vang lên lời dặn của lão hòa thượng.

Hoặc đừng xem, hoặc xem cho hết.

Câu nói ấy như có ma lực không thể cưỡng lại, tay Diệp Khổ Sinh từng chút từng chút vươn tới.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào quyển kinh, có người đẩy cửa chính điện bước vào.

Diệp Khổ Sinh quay đầu lại.

Là hương khách.

Người đó ăn mặc giản dị, mặt không biểu cảm, mắt nhìn chằm chằm vào tượng Phật, hoàn toàn phớt lờ Diệp Khổ Sinh trong điện.

Trông rất quen.

Diệp Khổ Sinh sững người.

Họ từng gặp nhau ở đâu đó, nhưng hắn lại không nhớ nổi.

Cảm giác ấy giống như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài, đầu óc mơ hồ.

Buồn, mà chẳng biết vì sao lại buồn.

Trống rỗng.

Không được nói chuyện với hương khách.

Hắn kìm lại ý định mở miệng, quay người đối diện giá sách.

Ánh mắt Diệp Khổ Sinh không còn dừng trên quyển kinh bìa đen nữa, chỉ liếc qua rồi đưa tay phải lấy một quyển “Lăng Già Kinh” ở tầng thứ hai.

Bên cạnh giá sách có một tấm bồ đoàn, chắc là lão hòa thượng chuẩn bị sẵn.

Diệp Khổ Sinh thuận thế ngồi xuống, mở kinh ra đọc.

Hương khách theo trình tự bái Phật xong, trước khi rời đi, lại bước đến bên giá sách, cúi đầu, lặng lẽ nhìn Diệp Khổ Sinh.

Không giao tiếp.

Không đáp lời.

Thân hình hương khách che khuất ánh sáng, nhưng đầu Diệp Khổ Sinh càng cúi thấp, gần như dán vào trang sách.

Hồi còn đi học, hắn cũng tạm gọi là thông minh, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hơn người thường một chút, cách xa hai chữ thiên tài.

Thế mà khi đọc kinh Phật, hắn chẳng cần ai giảng giải, những câu chữ khó hiểu đọc ra liền tự nhiên thấu tỏ.

Trước kia đi sai đường rồi.

Hắn vốn là Phật tử trời sinh.

Không biết từ lúc nào, nén hương mới dâng trước tòa Tu Di đã cháy hết.

Mệt quá.

Cơn buồn ngủ như sóng lớn ập đến, mí mắt Diệp Khổ Sinh nặng trĩu.



Hôm qua ngủ muộn quá.

Nếu không vì Tô Dung, sáng nay hắn còn có thể ngủ thêm một giấc.

Thôi kệ.

Dù sao trong chùa cũng chẳng có việc gì.

Ngủ một lát vậy.

Diệp Khổ Sinh nhắm mắt lại.

Hương khách rời đi.

...

Diệp Khổ Sinh bị những giọt nước làm tỉnh giấc.

Mở mắt ra, cả người hắn sảng khoái chưa từng có, chỉ là mái nhà dường như dột, áo trước ngực bị thấm ướt.

Hỏng rồi.

Phản ứng đầu tiên của hắn là sợ hãi.

Không lẽ trễ giờ rồi?

Lão hòa thượng dặn phải về nhà trước giờ Dậu.

Trong sân có một chiếc đồng hồ nhật quỹ, Diệp Khổ Sinh định ra xem giờ, chưa kịp đứng dậy thì cửa đã bị đẩy ra.

Ngoài cửa, lão hòa thượng cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Ta...”

Diệp Khổ Sinh áy náy, ngày đầu tiên đã lười biếng ngủ gật, lại còn bị trụ trì bắt gặp, bị đuổi cũng chẳng oan.

“Về sớm đi, mai nhớ đến đúng giờ.”

Lời xin lỗi nghẹn lại trong cổ họng Diệp Khổ Sinh.

Trụ trì không phát hiện ra?

“Đa tạ trụ trì!” Diệp Khổ Sinh mừng rỡ.

“Có muốn mang ít cơm chay về không?” Lão hòa thượng bỗng nói, “Ở đây còn ít cháo, không ngon lắm nhưng chắc bụng.”

Diệp Khổ Sinh do dự, nhà hắn chẳng còn gì ăn, nhưng cứ thế nhận thì lại ngại.

Lão hòa thượng không nói gì thêm, nghiêm túc nhét cho hắn một hộp cơm gỗ.

“Chùa đãi ngộ không tệ.”

“Đa tạ trụ trì!” Diệp Khổ Sinh lại cảm tạ.

Trước khi đi, hắn không quên vái tượng Phật.

Sáng tối hai lần.

Dù sao thì công việc này cũng giữ được rồi.

Tô Dung nói đúng, hắn cần kiếm tiền.

Làm đại sự?



Chí lớn làm chuyện lớn chỉ trong một ngày đã tan thành mây khói.

Hắn thuộc về Vô Minh tự.

Trong sân, cành dâu đung đưa tả hữu.

Mặt đất sạch sẽ như mới.

Tiếng chuông gió vang suốt cả ngày, lá dâu chẳng rụng chiếc nào.

Mà cũng chẳng có mưa.

Diệp Khổ Sinh dang tay, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên người hắn.

Hắn nắm lấy tia nắng cuối cùng.

Xa xa gà gáy chó sủa.

Vết nước trên áo rất nhanh đã khô.

Một ngày hoàn hảo.

Nước trong điện từ đâu nhỏ xuống?

Kệ đi.

Diệp Khổ Sinh vừa đi vừa khe khẽ hát, men theo đường về phía đông.

Đi chưa được mấy bước, “bộp” một tiếng, từ người hắn rơi ra một quyển kinh Phật.

“Lăng Già Kinh.”

Quên không trả lại rồi.

Diệp Khổ Sinh gãi đầu.

Hắn chỉ muốn mau về nhà.

Dù sao mai cũng phải đến nữa, hôm nay cứ mang kinh về đọc vậy.

Bỏ qua chuyện nhỏ này, Diệp Khổ Sinh nhét kinh vào người, cười tươi tiếp tục lên đường.

Người vui vẻ, ngay cả không khí cũng vui theo.

Nghĩ lại một ngày, công việc trong chùa nhẹ nhàng, không phải tốn sức, tuy hơi buồn tẻ nhưng có sách đọc, còn được ngủ, cũng chẳng có hương khách phiền phức như tưởng tượng, thật tốt.

Chỉ tiếc là hắn đói bụng.

Cả ngày chưa ăn gì.

Diệp Khổ Sinh không nhịn được mở hộp cơm ra.

Hơi nóng bốc lên.

Hắn hít hít mũi, ngửi thấy chút mùi tanh.

Diệp Khổ Sinh không để tâm, chỉ nghĩ chắc do mình quá đói, thèm ăn thịt.

Có tiền rồi sẽ ăn thịt, giờ chỉ cần no bụng là được.

Tô Dung đúng là người tốt, giới thiệu cho hắn chỗ làm ngon lành thế này.

Tô Dung, Tô Dung...

Khoan đã.

Tô Dung... là ai?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com