Thiên Hạ Đệ Nhất Muốn Chạy Trốn
Chương 124: Bức họa
Cuối thu, ngày ngắn đêm dài, trời tối rất nhanh.
Diệp Khổ Sinh kéo chặt áo, bước nhanh hơn.
Lạnh quá.
Hắn nhớ chiếc chăn ấm áp ở nhà.
Bên vệ đường, những con côn trùng không biết tên co ro trong ruộng, rên rỉ khe khẽ.
Gió dần nổi lên, bóng cây lay động, phủ lên người Diệp Khổ Sinh, che khuất ánh trăng.
Tiếng gió rít rít, nghe như tiếng trẻ con khóc nức nở, phân biệt không rõ.
Diệp Khổ Sinh sờ vào quyển Phật kinh trong ngực.
Hắn luôn cảm thấy trong bóng đêm có ai đó đang bám theo mình.
Nhưng hắn không dám quay đầu lại.
Hắn sợ rằng chỉ cần quay đầu, kẻ đó sẽ lập tức ẩn mình, đợi hắn tiếp tục đi rồi lại nhe răng cười ghê rợn mà bám theo.
Diệp Khổ Sinh nuốt nước bọt, cố làm trống rỗng đầu óc, hai chân không tự chủ được mà cắm đầu chạy.
“Hộc… hộc…”
Hắn thở dốc, sức cùng lực kiệt.
Người ta bảo thư sinh yếu đuối, nhưng thật ra chỉ có con nhà giàu không quen làm việc mới yếu, còn người nghèo thì luôn phải lao động.
Diệp Khổ Sinh không làm việc nặng, thân thể còn không bằng thư sinh.
Không thoát được.
Tiếng rên khàn khàn ấy vẫn vang lên ngay sau lưng hắn.
Chạy không nổi nữa.
Hai chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào, thứ duy nhất chống đỡ hắn là quyển Phật kinh trong ngực.
Phải rồi, hắn có duyên với nhà Phật.
Yêu ma quỷ quái nào dám làm hại hắn?
Diệp Khổ Sinh đưa Phật kinh che trước ngực, lấy hết can đảm quay đầu lại.
So với việc bất ngờ bị vỗ vai trong bóng tối, hắn thà đối mặt với điều bí ẩn còn hơn.
“Chúng ta có thể thương lượng…”
Vừa nói, hắn vừa xoay người.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không ngờ tới.
Trong bóng đêm, đôi mắt vàng lục phát ra ánh sáng yếu ớt.
Là một con chó hoang.
Một con chó hoang yếu ớt, nằm rạp dưới đất, sắp c·hết đến nơi.
“Khụ…” Con chó phát ra tiếng rên trầm thấp, như đang khóc.
“Thật đáng thương.” Diệp Khổ Sinh thở phào, liếc hộp cơm trong tay, “Tiếc là ta cũng chẳng giúp được ngươi, ngươi sắp c·hết rồi.”
Chỗ cháo này hắn còn phải để dành ăn.
Cho một con chó sắp c·hết chẳng phải phí phạm sao.
Biết được tiếng rên kia chỉ là của con chó hấp hối, Diệp Khổ Sinh nhẹ nhõm hẳn.
Rõ ràng hắn không nghĩ kỹ, một con chó sắp c·hết làm sao có thể bám theo hắn đang chạy thục mạng.
“Gừ…”
Kỳ lạ thay, con chó ấy lại đứng dậy, nhe răng gầm gừ.
Hành động này làm Diệp Khổ Sinh giật mình, lùi lại hai bước, vội thu hộp cơm về.
Mục tiêu của nó là hộp cơm.
“Còn muốn c·ướp đồ ăn?” Nhận ra mình lại bị một con chó dọa sợ, Diệp Khổ Sinh vừa thẹn vừa giận.
Hắn đoán con chó này đã kiệt sức, bèn nhặt một hòn đá, ném mạnh về phía nó.
“Bịch!”
Con chó không còn đứng vững, ngã vật xuống đất, không kịp kêu lấy một tiếng.
Nằm im bất động.
Nó c·hết rồi.
Hòn đá cuối cùng đã kết liễu nó.
Diệp Khổ Sinh chẳng hề áy náy vì g·iết nó, còn nhổ một bãi nước bọt, tiếp tục đi.
Con chó này vốn cũng sắp c·hết, thà để nó sớm được giải thoát còn hơn kéo dài hơi tàn.
Nếu nó có ý thức, chắc còn phải cảm ơn hắn.
…
Dọc đường bình an, Diệp Khổ Sinh thuận lợi về đến nhà.
Lão hòa thượng không lừa hắn, cháo này tuy vị lạ nhưng ăn no bụng.
Dân thường được ăn no đã là hạnh phúc lớn rồi.
Chùa chiền thật tốt.
Đặt Phật kinh dưới gối, Diệp Khổ Sinh nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Nhưng hắn trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại không sao ngủ được.
Ban ngày ngủ trong chùa quá nhiều.
Đêm đến dễ đa sầu đa cảm, nhất là kẻ từng đọc sách như hắn, lại càng nghĩ ngợi nhiều.
Có người yêu nhau, có người đêm ngắm biển, trời sáng chính là tương lai.
Nói trắng ra, hắn đang nhớ nữ nhân.
Ăn no mặc ấm rồi thì dục vọng nổi lên.
Hắn lười biếng, chẳng cưới nổi vợ, cũng không có tiền tìm hoa hỏi liễu, ngày tháng kéo dài, khó tránh khỏi cô đơn.
Diệp Khổ Sinh mặc lại áo, xuống giường ra ngoài hóng gió.
Thật ra hắn còn muốn đọc Phật kinh, tiếc là trong nhà hết nến rồi.
Sau này có tiền, việc đầu tiên là nhờ người làm mối.
Dĩ nhiên phải chọn lựa một chút.
Yêu cầu không cao, hiền lành đức hạnh, biết cảm thông, tốt nhất là xinh đẹp, dáng dấp thướt tha.
Vừa nghĩ vẩn vơ, Diệp Khổ Sinh vừa đi ra sân.
Hít sâu một hơi, luồng không khí lạnh buốt tràn vào mũi, hắn càng tỉnh táo.
Ngoài cổng sân rất ồn ào.
Nghe kỹ thì giống tiếng chó hoang sủa.
Diệp Khổ Sinh lại nhớ đến con chó hoang bị hắn g·iết trên đường về, trong lòng bực bội.
Xúi quẩy.
Không biết lũ chó hoang này từ đâu kéo đến.
Sau giờ Tý âm khí nặng, Diệp Khổ Sinh không dám ra ngoài, đành quay về phòng nghỉ ngơi.
Sáng mai còn phải lên chùa.
…
Nửa đêm, giờ Sửu.
“Trời khô vật dễ cháy, cẩn thận lửa…” người gác đêm vừa gõ chiêng vừa uể oải hô.
Dạo này hắn rất mệt.
Có người nhờ hắn dọn xác chó hoang trên đường.
Ban đầu hắn không muốn, nhưng đối phương trả giá quá cao, không thể từ chối.
Thôi thì làm.
Dù sao cũng phải tuần đêm, chỉ là bận thêm chút thôi.
Hơn nữa, xác chó hoang ngày càng ít, c·hết cũng sạch sẽ hơn.
Lúc đầu, nhiều xác chó bị mất chân mất đầu, nhìn rất rợn người.
Chó sống hắn cũng từng gặp, ban đầu còn sợ bị cắn, nhưng hóa ra chỉ lo hão.
Lũ súc sinh đó chỉ biết sủa, không dám cắn ai.
“Chậc, sao chỉ còn mỗi cái chân?” Người gác đêm cúi xuống, nhặt lên một cái chân chó.
Chẳng lẽ xác bị đồng loại ăn mất?
Cũng tốt, vậy cái chân này thuộc về hắn.
Ngày mai có thịt ăn rồi.
Đúng vậy, hắn từng ăn thịt chó hoang.
Ban đầu còn sợ, nhưng có lần nửa mê nửa tỉnh, đói quá, mơ mơ màng màng đem thịt chó nấu lên, ăn xong thấy ngon, ngon đến mức không bỏ được nữa.
Hắn liếm môi, tiếp tục gõ chiêng.
“Có ai không?”
Bỗng nhiên, bên đường vang lên tiếng người.
“Có ai không? Ai cho ta ngụm nước?”
Người gác đêm nhìn theo, thấy người kia đang vịn tường, đứng ở cửa một căn nhà.
Giọng hắn khàn khàn, chắc khát lắm rồi.
Giờ này chỉ có người gác đêm còn đi lại, nghe tiếng chiêng nên mới ra.
Người kia rõ ràng nhắm thẳng vào hắn, gặp rồi cũng không thể làm ngơ.
“Cho.” Người gác đêm nhét chân chó vào túi, bước lại đưa bình nước.
Người kia giật lấy, rút nút, ngửa cổ tu ừng ực.
“Từ từ, coi chừng sặc.” Người gác đêm nhắc.
“Cảm… cảm ơn…” Người kia lau miệng, thở ra, cảm kích nói.
Nước có mùi tanh, hắn uống quá vội, vừa mở miệng, mùi tanh xộc lên.
Người gác đêm cũng quen rồi, chẳng để tâm.
Nước trong làng đều tanh thế.
Cả làng chỉ có một cái giếng.
“Cảm ơn, nếu không có ngươi, đêm nay ta c·hết khát mất.” Giọng hắn dịu đi.
“Lần sau nhớ lấy nhiều nước hơn.” Người gác đêm nhìn bóng hắn lảo đảo rời đi, dặn dò.
Nửa đêm còn ra ngoài xin nước, thật kỳ quặc.
Người gác đêm lắc đầu.
Vừa định quay đi, hắn bỗng thấy dưới đất có một tờ giấy xuyến cũ nát, bị vò thành cục.
Hắn nhặt lên, định dùng lau tay.
Mở giấy ra, hắn thấy trên đó có chữ.
Hắn không biết chữ, chỉ nhìn ra nét bút xiêu vẹo, chắc người viết tay run, hoặc tuổi già.
Tò mò, hắn lật mặt sau tờ giấy.
Là một bức họa.
Vẽ một vị hòa thượng, còn rất trẻ.
“Cái quái gì đây.” Người gác đêm tiện tay ném tờ giấy đi.
Về nhà thôi!
Hôm nay cũng là một ngày yên bình, an ổn.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com