Thiên Hạ Phương Nam

Chương 79: Công chúa giá đáo (2)



Công chúa Duy Ninh bước đi dẫn đầu đoàn, đứng bên cạnh là huynh trưởng của nàng đi cùng với Nguyệt Linh tiểu thư Lý thị.

Hai người Quang Liêm và Nguyệt Linh bám lấy nhau nhưng không quá trớn, dù âm thầm phát cẩu lương nhưng cũng có thể gọi là chấp nhận được.

Đệ đệ chí cốt của Thiên Tường là Thiên Hàn, hắn tuy giống huynh trưởng bề ngoài nhưng bên trong lại khác biệt rõ nét, nội tâm mãi không thể bằng được ca ca mình. Một phần cũng bởi bản tính hiếu thắng, chỉ suy tính cho một nước và một nước sau đó, chưa thể suy xét đến thế cục toàn vẹn chính là thiếu sót lớn nhất của hắn. Chưa kể còn rất nhiều sai lầm mù quáng, chỉ nghe qua đôi tai chứ chưa hề tận mắt nhìn thấy.

Duy Ninh công chúa, nàng là trưởng công chúa trong triều đình Đại Ngu, từ nhỏ đã tinh thông âm luật, đặc biệt giỏi cầm, kỳ, thi, hoạ, thư, nghệ,... , sau đó lại chuyển sang luyện liếm. Vì dẫu sao, luyện quyền cũng là một phương cách để tôi luyện cơ thể, nhưng lại khá không phù hợp với thân thể nữ nhân. Thế nên thay vì luyện quyền truyền lại của dòng tộc, thì nàng lại luyện kiếm. Phương hướng chủ yếu nhắm đến là nhanh, mềm mại, biến hóa ảo diệu. Vì từ trên xuống dưới đều thạo, vậy nên trong tất cả các công chúa duy chỉ mình nàng là có tiếng nói. Có thể tự chọn con đường mình đi, có thể tự quyết định số phận bản thân sau này. Nếu so với đương thời thì điều này thật sự trân quý, khó cầu khó cưỡng.

Cũng phải nói thêm.

Cùng với họ Mạc thì họ Lý thị cũng là chức Tể tướng trong triều đương nhiệm. Chỉ là họ không theo hoàng đế, không theo phản loạn. Hành sự chỉ cầu toàn, làm tròn trách nhiệm cũng đủ thoả mãn.

Hoàng đế vì muốn kéo Lý thị vào triều chính, nên từ nhỏ đã liên hôn các hoàng tử với nữ tử nhà họ Lý. Quang Liêm đính hôn với Uyên Linh, còn Uyên Thư thì triều chính hoàn toàn không thể động đến học đồ của Văn Miếu.

Nguyệt Linh cũng chính là hoàng tử phi đính hôn với Quang Lộc.

Chỉ là mọi sự quá khó thành, toan tính người tính chục năm cũng không bằng trời tính một phút, một giây. Họ Hồ từ lâu đã muốn diệt họ Mạc nhưng lực bất tòng tâm, ngay cả kế “hôn quân” mà người xưa sử dụng cũng chẳng thể dùng. Cũng có thể nói là: “một lần giả ngu, vạn lần bất quy”...

Triều đình cao nhất cũng chỉ là cao thủ Tam trọng cửu đại cảnh, há cớ gì lại có thể kiểm soát những kẻ cao thủ tứ trọng. Nhiều kẻ ngoài mặt thần phục, nhưng trong vẫn có ý đồ riêng. Dù năm miền động thiên thuộc về thiên hạ Đại Ngu, nhưng thực tế đất đai cũng chỉ nằm vòng nửa Trung Bộ miền động thiên. Còn lại cũng chỉ là đoàn kết để đánh yêu mà xông pha Bể Hải.

Duy Ninh công chúa buồn chán:

“Thật là… ! Mấy môn phái này cũng khang trang ấy chứ?! Thiên Quán Quyền cũng chỉ là cái tên trong mắt họ, thân là công chúa mà kẻ biết đến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thật sự là cảm thấy mất mặt quá mà.”

Những kẻ còn lại nghe hết, không bỏ sót một chữ, chẳng ai lại không hiểu ẩn ý trong câu nói ấy.

Quang Liêm thân là hoàng tử, tất nhiên cũng có đủ tư cách để bàn luận:

“Biểu muội cứ nói đùa rồi! Thật ra nhiều lúc chúng ta cũng không nên nói… à không… mà là không cần nói một điều hiển nhiên, mà kẻ trí thức gọi là “phản luận” lại một sự thật hiển nhiên. Những thứ duy mãi như thế, thì vốn dĩ không có khả năng thay đổi. Nếu muốn thay đổi thì trước mắt cũng cần xé màn, tạo ra một bức màn mới. Nhưng cũng cần kẻ đó phải đủ sức kiểm soát và kiềm chế nó. Ta nói đúng chứ? Biểu muội! Cả sư đệ, sư muội nữa?!”

Duy Ninh công chúa nghe vậy, ngẫm nghĩ qua lại rồi bĩu mặt nói:

“Xem như huynh nói đúng!”

Rồi nàng ta rảo bước mà đi về phía trước.

Quang Liêm lắc đầu chán nản, quay đầu nhìn lại mấy kẻ nói bóng gió:

“Xem ra lần này các ngươi cũng phải tốn khá nhiều công sức đây, đúng là vì cái gì cũng có thể bán sức cho kẻ khác. Kìa…, Duy Ninh công chúa đi rồi! Các ngươi không đi theo sao?”

Những kẻ này hiểu ý, chỉ là đang xem xét lại câu đáp. Những lúc như này, cái tính nhanh nhẩu, miệng nhanh hơn não lại bồng bột nổi cộm lên trong Thiên Hàn. Hắn đáp lại ngay:

“Hoàng tử, sư đệ thấy có những thứ nên bán sức mới thành công. Cũng bởi có những việc không thể không làm, hệt như việc không thể không bán sức. Cũng có những kẻ chết bởi theo đuổi mục tiêu, nếu cố gắng ta nhắm mắt gọi đó là tiếc nuối, nếu buông thả ta gọi đó là thanh thản. Thế nên những chuyện quan trong sao không thể hy sinh một vài thứ nhỏ bé đế lấy cái lớn lao?”

Gương mặt kẻ nào cũng đều ánh nên những suy nghĩ khó tả, đôi khí có lời chửi thề, nguyền rủa thầm,... , nhưng đa số đều không thể cất thành tiếng. Vì quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, một lời đã nói vạn lời bất quy.

Tất cả chờ đợi câu nói tiếp tiếp theo của Quang Lộc…

Thậm chí là chính Thiên Tường cũng không hiểu vì sao đệ đệ mình lại có thể trả lời được câu nói xoáy này.

Quang Liêm cười:

“Thiên Hàn sư đệ tuy cùng môn phái nhưng lại không đồng niên nhỉ? Tuổi mà tâm rất lớn đấy, ta tuy lớn tuổi hơn đệ mà cũng phải cảm thán đấy! Thực ra ta cũng chẳng có lý do gì đâu. Chỉ là hỏi cho vui thôi ấy mà, ai trả lời cũng như vậy thôi! Biểu muội ta đi đâu dĩ nhiên là huynh trường ta phải theo đấy rồi!”

Họ gật đầu, lẳng lặng theo sau.

Quang Liêm quay đầu bước đi, hắn phe phẩy cây quạt lụa để hạ hoả. Ánh mắt xa xăm nhìn về bóng Duy Ninh, mà dã tâm đã tràn ngập hệt như con mãnh thú. Trong lòng dường như rất căn hận điều gì đó. Đó không phải nhỏ nhen, cũng chẳng phải tâm thần thay đổi như thế, một phần cũng do bởi hoàn cảnh thực tế. Dẫu sao đã liên quan đến vương quyền thì há lại có thể giản đơn?

Nơi đầu tiên Duy Linh bước vào không phải là Thiên Quán Quyền mà là Đạo Hạnh Thế Đường, và tất nhiên là môn phái này cũng chẳng chào đón gì hoàng tộc. Nhưng thực về mặt danh nghĩa, họ vẫn chào đón lấy lệ.

Dương đường chủ thậm chí còn chẳng bận tâm đến, chỉ nhắc nhở qua loa đệ tử mình đón tiếp đủ tinh tế là được. Nửa vời cũng được, không ra gì cũng được, miễn là không phật ý kẻ khách là đều có thể cho qua.

Hai đệ tử bước ra cổng theo lời gọi.

Nữ nhân này tên là Đỗ Mỹ Huyền , còn nam nhân kia tên Hà Ngọc Khắc. Số đông đệ tử còn lại vẫn luyện quyền sân.

Cổng mở.

Duy Linh công chúa đi vào bên trong, không một lời chào hỏi, chỉ có ánh mắt dò la phán xét.

Theo sau là đám người còn lại, cũng không một lời chào.

Mỹ Huyền nàng ta vẫn thản nhiên luyện kiếm trên sân, dù đã thấy khách nhưng vẫn tỏ ra rất bình thường, coi đó mà một điều gì đó không quan trọng hiện rõ qua ánh mắt.

Duy Linh nàng ta vừa đi, vừa ngắm nhìn nơi này, liếc qua liếc dọc mãi không thôi. Khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt khinh bỉ nhìn nơi này.

Mỹ Huyền chậm dần tư thế, khoanh tay nói:

“Ồ… ! Cơn gió nào hôm nay lại mang công chúa triều Đại Ngu đến thăm cái Đạo Hạnh Thế Đường tồi tàn này thế? Thật cũng muốn hỏi thăm xem ngài gió phương nào mà? Cũng tại… phúc vận này quá lớn ấy mà…”

Ánh mắt của Mỹ Huyền nhìn về phía Duy Linh cũng chắc khác bao cái ánh mắt của đám dân thường nhìn nhau, không hề có chút nào gọi là tôn trọng.

Duy Linh công chúa thì không như thế, vẻ mặt nở nụ cười rất tươi, ánh mắt hồn nhiên, không hề có chút so đo với mấy lời có phần hơi hắt hủi vừa rồi.

Nàng ta làm dáng người thân thiện nói:

“Mỹ Huyền sư tỷ a! Tỷ mà cứ nhăn mặt là sẽ không đẹp đâu! Là nữ nhân dù có cứng nhưng nhan sắc vẫn không được đi xuống nhé!”

Mỹ Huyền cảm thấy khó chịu:

“Từ bao giờ hai chúng ta đã là sư tỷ, sư muội? Hơn nữa việc ta thế nào còn cần người ngoài như công chúa phán xét sao?”

Đám người, kia bước vào.

Quang Liêm lên tiếng:

“Mỹ Huyền cô nương sai rồi… ! Chúng ta mấy đời cùng đoàn kết đánh yêu sao lại không liên quan? Huống chi bây giờ chưa phải thì sau này cũng chắc chắn phải, mà bây giờ với sau này cũng đâu khác nhau gì nhiều lắm! Mà vừa rồi biểu muội ta còn có lòng tốt nhắc nhở cô nương nữa đó mà!”

Nữ tử này rất cương quyết:

“Vậy chắc ta cần?!”

Câu nói này ngay lập tức khiến Quang Liêm phải câm lặng, hắn vò đầu bứt tai, khó hiểu, cũng chỉ là không ngờ đến điều này xảy ra. Hắn mỉm cười nhạt nhẽo, lại rất gượng gạo:

“Cái này thì đúng rồi nhưng…”

Duy Ninh công chúa thấy huynh trưởng mình bí lời bèn gạt về đằng sau nói:

“Mỹ Huyền cô nương coi chúng ta là ai cũng được, là thế nào cũng vậy thôi! Tất cả đều tùy cô. Nhưng hôm nay chúng ta muốn gặp Dương đường chủ để chuyển lời vua cha đến ông ấy. Không biết Mỹ Huyền cô nương có thể nói giúp một câu chứ?”

Ngọc Khắc cuối cùng cũng xuất hiện, hắn khoanh tay bước ra khi trên tay còn cầm theo thanh kiếm. Ngẩng cao đầu hiên ngang, nói lớn:

“Sư phụ ta hôm nay có việc bận. Thật không thể giúp các vị chuyển lời rồi. Mời về cho! Sau này sư phụ khoẻ lại sẽ cho người thông báo đến công chúa và hoàng tử sau!!!”

Duy Ninh công chúa đưa đôi bàn tay trắng nõn nên che miệng cười, ánh mắt thích thú nhìn về phía nam nhân này:

“Sao Ngọc Khắc huynh phải ăn to nói lớn như thế, ta biết huynh cũng là đại trượng phu nhưng thực có cần thiết không? Chúng ta ở đây giọng nói thường tình là được, đâu cần phải như vậy? Hơn cả là sao huynh cứ như đang muốn đuổi chúng ta về thế?”

Ngọc Khắc nhíu mày nói bóng gió:

“Kẻ cầu mãi khó thăm, kẻ bất cầu cứ ghé!”

Duy Ninh tắt đi nụ cười, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía nam nhân này, nói nghiêm trọng, đáng sợ:

“Ngọc Khắc huynh, hôm nay ta quả thực muốn gặp Dương đường chủ. Huynh không cản lại ta được đâu… !”

Ngọc Khắc bình thản:

“Ồ…, sư muội nghiêm trọng vậy sao? Chuyện của sư muội thực sự nghiêm trọng vậy sao?”

Quang Liêm đứng ngoài cuộc mỉm cười vui nhất, cũng đã hiểu vì sao biểu muốn nhà mình lại đến nơi này. Chỉ là hắn hơi do dự khi không biết có nên tham gia hay không, mà có cũng phải có lý do gì đó để hắn nhúng tay vào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com