Thiên Hạ Phương Nam

Chương 78: Công chúa giá đáo



Hạo Dương hắn đưa Ý Nhu về phố Mã Mây khu nhà Hoa Phượng trọ, đến đây hắn bỗng nhẹ lòng mà lại chẳng hiểu vì sao. Có lẽ một phần cũng do đây là công việc được nhờ, hoặc một phần cũng là vì hắn vừa hoàn thành điều viển vông tự nghĩ nào đó.

Trời đã đổ tối, khung cảnh nơi này về đêm cũng rất náo nhiệt, hệt như ngày đầu hắn đặt chân đến.

Y Nhu nàng ta tay vẫn nắm chặt lọ sứ nhỏ mà hắn tặng nàng, đến gần chỗ trọ cũng không quên cảm ơn:

“Hạo Dương, cảm ơn đã đưa muội đi chơi…”

Nàng đứng trong hướng gió, tay gạt nhẹ đi những sợi tóc vương vướng trên đôi mắt long lanh nhìn về hắn trong một vẻ trầm mặc. Cái buồn trong đó lan toả nhưng chỉ vừa chạm đến hắn đã biến thành hư không. Một kẻ vô cảm dù thấy được bao nhiêu, chứng kiến đủ điều thì thứ cảm nhận duy nhất cũng vẫn chỉ là cảm xúc chính người đó.

Hắn gật đầu, nói nhẹ:

“Muội đi cẩn thận! Tạm biệt!”

Chỉ như này thôi nhưng đã khác trước rất nhiều, đúng ba năm dù nàng có tạm biệt hắn như nào thì vẫn không hề có một câu đáp lại.



Ở Văn Miếu thì đúng là rất tiện, chẳng phải làm điều gì, cơm có kẻ dọn, cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhưng…, hệt như người ở cữ vậy! Duy chỉ điều đó thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu, thế nên quyết định về lại căn phòng chỗ cổng thành kia.

Hắn nằm xuống giường, suy sâu xa trong thoáng chốc rồi tan biến theo mây trời…

Bên ngoài vẫn náo nhiệt như thế, kẻ đi chơi tối cũng vậy, thật đông đúc…

Sáng hôm sau.

Nửa canh thứ ba.

Một toán quân lính nhanh nhạy đi vào thành Thăng Long, dàn thành hai hàng đều vào ngã rẽ.

Đi giữa chúng là một chiếc kiệu hoa.

Tên trưởng lính hô lớn:

“Công chúa giá đáo!!! Tránh đường!!!”

Thực sự, cũng chẳng ai chú ý đến đâu nhưng sau tiếng hô hào ấy mọi người mới tụ lại. Bàn tán xôn xao cả, tiếng nói, đùa lớn đến mức làm tỉnh giấc hắn, mà khi tỉnh rồi tiếng nói ấy còn lớn hơn nữa.

Hạo Dương cảm thấy khó chịu liền mở cửa sổ ra xem bên ngoài rốt cuộc là có chuyện gì mà lại náo nhiệt đến như thế.



Hồ Quang Liêm phong thái tao nhã, nhẹ nhàng bước đến, trên tay vẫn như thường lệ phe phẩy cái quạt lụa. Thật sự rất điềm tĩnh…

Sau cả, một con bạch mã đi vào đứng trước kiệu hoa, trông nó thật cường tráng. Bộ lông trắng muốt, sạch đẹp pha thêm màu bóng của nắng lại càng tôn lên vẻ đẹp khó tả. Hơn nữa trên thân cũng mang rất nhiều phụ kiện trang sức, nhìn thôi cũng sực mùi tiền, ám chỉ đấy là ngựa hoàng gia.

Quang Liêm hắn bước đến gần hơn.

Quân lính thấy hắn thì đồng loạt cúi đầu chào, rất thành kính. Hắn gấp cây quạt lại, tay vẫy vậy nói:

“Được rồi! Được rồi! Không cần đa lễ!”

Quân lính đồng loạt đáp lại:

“Tạ ân trưởng hoàng tử miễn lễ!”

Cửa kiệu vén bức màn lụa, theo đó là giọng nói trong, mảnh mai vang đến:

“Hoàng Huynh a, thân là đại hoàng tử triều Đại Ngu sao khí chất trên huynh lại mờ nhạt đến vậy? Thậm chí sợ kẻ đời không biết đến danh mà lại chẳng thèm mang lấy một quân lính. Huynh cũng lỗ mãng quá rồi đó!”

Khi tấm lụa đào nhẹ vén lên, ánh dương chiều như ngừng thở trong khoảnh khắc. Nàng ta đi đôi hài thêu hoa sen bằng chỉ bạc nhẹ chạm đất, không gây một tiếng động nào, như thể nàng chẳng thuộc về cõi trần.

Chiếc áo dài gấm màu ngọc bích điểm hoa mai vàng óng ả ôm lấy thân hình mảnh mai của công chúa, cổ áo thêu chỉ bạc tinh xảo vừa đủ cao để tôn lên chiếc cổ trắng ngần. Mái tóc đen như mực, dài chấm gót chân được búi cao, cài trâm phượng hoàng và ngọc lưu ly, vài sợi tóc mai buông xuống khẽ lay động theo gió nhẹ.

Đôi mắt phượng của nàng ta sáng như hai vì sao, chứa đựng sự thông tuệ hiếm có và ẩn chứa điều gì đó xa xăm, như thể nàng nhìn thấu được những điều người thường không thể thấy.

Làn da trắng ngần như ngọc nhưng không tái nhợt, mà ẩn chứa sức sống kỳ lạ, như có dòng linh khí chảy bên trong. Đôi môi anh đào khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ, toát lên vẻ thanh tao quý phái.

Đối mặt với câu nói đầy trách mắng nhưng lại mang đầy vẻ khiêu khích này, Quang Liêm vẫn rất bình tĩnh. Cho dù ánh mắt đã khẽ dao động, nhưng khuôn trạng vẫn rất bình thường, đầy vẻ điềm tĩnh. Hắn đáp lại:

“Biểu muội, thấy muội lo lắng như vậy thì huynh trưởng đây cũng tự nhiên cảm thấy vui hơn vạn phần, thật là khó lòng cảm tạ. Ha… Tuy không biết muội muốn thị uy với ai nhưng thân là Hoàng huynh ta không thể không nhắc nhở muội một câu rằng: “Có những nơi chúng ta có thể thị uy sức mạnh, có những nơi mà ta lại muốn làm người thường cũng không thể.”. Không phải ta không thấy mình không có khí chất vương giả, chỉ là muốn giấu mà không được đấy thôi! Mong biểu muội thông cảm, hay phải đúng danh xưng Trưởng công chúa?”

Câu nói của hắn chỗ lên chỗ xuống, hàm ý thâm sâu, ngấn giọng đôi khi nặng nề hệt như đang cảnh cáo điều gì đó. Hơn tất cả, hai người này tuy là đại ca và muội muội nhưng chỉ nói thôi cũng thấy được cái nặng nề ẩn sâu trong nó. Chẳng có một chút nào gọi là chào đón đúng kiểu cả…

Vị công chúa kia nhíu mày nhẹ, trên miệng bỗng chốc nở một nụ cười đầy ngọt ngào nhưng thật cũng đầy ẩn ý, tâm tư hiện qua ánh mắt thật sự khó có thể so sánh nổi.

Nàng ta nhẹ nhàng chèo lên lưng ngựa trắng, trên tay còn cầm theo một chiếc dù lụa thêu hoa tinh xảo, đính vàng thếp bạc, rất rõ ràng khi đây là đồ dùng của hoàng tộc. Nàng đưa đôi tay ngọc, phật chiếc ô ra che đi cái nắng như không nắng ấy. Nhiều kê chẳng thể hiểu cũng chỉ cho rằng đây là muốn tăng thêm phần sang trọng quý phái.

Nàng ta cất giọng nói:

“Hoàng huynh nói đùa rồi! Đâu phải muội chê khí chất vương giả của huynh không quá nổi bật, chỉ là lo lắng mấy điều vớ vẩn không đánh nhắc đến thôi ấy mà. Tiểu muội để hoàng huynh phải… chạnh lòng rồi.”

Quang Liêm thấy vậy cũng rất bình tĩnh:

“Ồ vậy là đúng thật rồi.”

Tên trưởng lính chạy đến nói nhỏ điều gì đó vào tai công chúa, bỗng chốc khuôn mặt nàng ta biến sắc. Liền ra lệnh:

“Ngươi, dẫn quân lính ra ngoài thành đóng quân tại đấy! Bao giờ có lệnh của bổn công chúa mới được hành động!!!”

Kẻ này cúi đầu vâng lời ngay. Sau đó lui ra.

Vị công chúa bước xuống ngựa, thong dong tiến đến bên cạnh huynh trưởng của mình.

Hạo Dương từ nãy đã chứng kiến mọi chuyện, thính giác của cao thủ Tam trọng cảnh đủ để hắn nghe được hết thảy mọi chuyện, trong đầu nảy sinh những suy nghĩ khó lường. Thật sự là hắn không hiểu mấy thế lực ở nơi này, nếu có hứng tranh đoạt điều gì đó thì phải rất náo nhiệt mới đúng. Nhưng nhìn vào vẻ ảm đạm thì thật sự hắn không hiểu nổi. Hoặc là do hắn chỉ nhìn thấy ở mặt sáng còn mặt tối thì vẫn cứ tối như thế.

Thoáng chốc, Hạo Dương đã thấy điều rất ngạc nhiên khi ba đại gia tộc lớn nhất ở Thăng Long thành đều đi đến, dẫn đầu hầu hết là những kẻ hắn đã từng gặp qua.

Trần thị đi đầu là Trần Trí Trung và Trần Trí Đông bước đi bên cạnh phong thái thoạt nhìn rất tao nhã.

Hai vị tiểu thư của Lý thị cũng đã đến, họ cách nhau nửa sải tay khi Lý Uyên Linh bên trái và Lý Uyên Thư bên phải. Phong thái tiểu thư thì vẫn như vậy thôi, nhưng hôm nay cái tôi cũng đã bớt lại. Dẫu sao dù gì thì trước mặt họ vẫn là công chúa và hoàng tử triều Đại Ngu, thực danh cao vọng trọng.

Nguyễn Văn Thiên Tường bước đến, đi bên cạnh hắn là một người cũng rất giống y, chỉ là ánh mắt kẻ này dã tâm khó lường. Hạo Dương nhìn vào cũng không biết đây thực là đệ đệ hay là huynh trưởng nữa, vì những kẻ có dã tâm đều là những kẻ nguy hiểm.

Họ đồng loạt cúi đầu, nghiêng người vuông góc:

“Bái kiến Duy Ninh công chúa, đám tiểu thần chúc công chúa hoa dung nguyệt mạo, minh châu xuất thế, quang huy vĩnh cửu, hoa dung diễm lệ, đức hạnh lưu phương!!!”

Nghe vậy hắn mới biết vị công chúa này tên Duy Ninh, cái tên nghe rất cao thượng, quyền quý. Làm hắn cảm thấy thú vị, dẫu sao nhiều chuyện phải hóng mới biết được.

Duy Ninh công chúa xua tay:

“Bỏ đi! Bỏ đi! Đây không phải Thành nhà Hồ không cần phải đa lễ như vậy! Huống chi bổn công chúa với các ngươi còn là sư muội!”

Họ đồng thanh:

“Ta ân công chúa!”

Rồi chúng lại quay ra:

“Bái kiến Quang Liêm đại hoàng tử! Chúng tiểu thân chúc hoàng tử: Nhật nguyệt trường minh, sơn hà vĩnh cố, phong vân tế hội, thiên thu vạn đại!!!”

Quang Liêm nhắm nghiền mắt, gật đầu tỏ ý. Rồi nói:

“Các ngươi nghe lời Duy Ninh công chúa rồi đấy! Cứ hành sự theo ý chỉ đi! Huống chi ta còn là đại sư huynh.”

“Tạ ân hoàng tử!”. Đám người đồng thanh nói.

Hạo Dương hắn nghe thấy hai từ “sư muội” và “sư huynh” thì không khỏi ngạc nhiên: “ “Sư huynh… ? Sư muội… ?” Đồng đạo sao? Quả nhiên giữa những kẻ này có gì đó…, danh chính là công chúa nhưng lại là sư huynh, sư muội kia mà. Trong nhưng môn phái ta đã đi thăm thú, chỉ có Thiên Quán Quyền là không biết đến. Lẽ nào… ? Kệ đi! Nhưng thân mang huynh trưởng, là đại hoàng tử lại được hành lễ sau. Thế này cũng quá là thiếu lịch sự rồi đấy, hoặc có lẽ công chúa này thực sự được họ coi trọng hơn. Hoặc hơn cả vị công chúa này đang nắm trong tay điều gì đó. Thú vị rồi đây…”

Quang Liêm giang tay trái nhìn về phía Nguyệt Linh như ra hiệu điều gì đó.

Nguyệt Linh nàng ta thấy thế cũng không ngại ngần nữa, đi nhẹ về phía Quang Liêm mà ôm trọn vào bờ ngực lớn và đôi vai rộng.

Kỳ lạ là mấy người xung quanh thấy vậy chẳng mảy may điều gì, dường như họ coi đây là điều đương nhiên nên cũng không mấy bận tâm.

Hạo Dương mỉm cười lại suy nghĩ: “Hoá ra người yêu sao? Thế thì theo danh nghĩa là “hoàng tử phi” rồi…, chỉ có điều là vị phi tử này hơi hướng phóng khoáng, không biết có làm nổi danh hoàng tộc không đây?”

Hạo Dương khi hắn nhắc đến hoang gia hay hoàng tộc thì sẽ cảm thấy buồn cười, bởi vì hắn cũng không quá xem trọng hoàng tộc. Khi trong cuốn nhật ký của mẹ hắn từng viết: “Bộ mặt hoàng tộc cũng chỉ là trò chơi quyền lực…”, thì càng hơn thế.

Duy Ninh công chúa khoanh tay bật ô nói:

“Lâu lắm rồi bổn công chúa chưa đến Thiên Quán Quyền toạ tại thành Thăng Long này rồi! Các sư huynh, sư tỷ chúng ta đi được rồi chứ?”

“Mời!”. Một câu nói nhẹ.

Đám người dần bước đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com