Thiên Hạ Phương Nam

Chương 91:



Văn Thánh bước qua cửa môn, ông lại nói:

“Võ tiên sinh, chuyện gì ra chuyện ấy! Bây giờ tiên sinh đi pha trà trước, còn ta đưa mấy học trò này thăm thú hết nơi này. Không làm phiền tiên sinh chứ? Dẫu sao mấy dòng văn kia ta vẫn đang viết dở.”

Vị Võ tiên sinh kia cười khà khà, gật đầu bình tâm đáp lại:

“Được, vậy Hoa tiên sinh cứ đi trước vậy. Chỉ cần không quá nửa nén hương cũng là nể mặt lão đầu ta rồi.”

Thoáng qua, ánh mắt của họ trở nên kỳ lạ vô cùng, sau nó là lời hay vẻ nào đó còn chưa tỏ hay hoặc chưa nói chết.

Hai vị cao nhân lướt qua mỗi người một ngả.

Văn Thánh bước đi ung dung, trên tay phe phẩy cây quạt mang theo. Ông cất tiếng nói với tất cả:

“Phía sau này, thông với ba gian trung tâm là Hậu cung. Vách ngoại Hậu cung được tạo từ đá ong bền vững. Các đầu dư xà, kẻ hiên chạm trổ tinh xảo rồng, hổ, ngư, điểu, hoa lá, vân mây... lúc nổi, lúc lộng, lúc ren. Theo cổ nhân, đình Mông Phụ đặt trên đầu thần long, hai giếng hai bên tựa đôi mắt rồng. Ngôi đình cổ từ niên hiệu Vua Mạc Đăng Doanh, trải qua năm trăm xuân thu, là di bảo vô giá của tiền nhân để lại cho hậu thế. Cũng chính như thế nên đừng lầm tưởng đó là từ thời gần, chỉ là niên hiệu thôi! Nhớ nhớ kỹ!”

Hạo Dương hắn chiêm ngưỡng, cũng thầm cảm nhận ra một cái điều gì đó rất chi hay, chính hơn là cái nét đẹp trong văn hoá, cái đẹp của sự cổ kính, tất cả tôn lên cái đẹp trong lịch sử lâu đời.

Văn Thánh quay ra tiếp lời:

“Chẳng thể khiến chủ nhà đợi lâu được. Bây giờ cũng chưa quá nửa nén nhang, chúng ta ra uống trà cùng với Võ tiên sinh vậy.”

Nói rồi quay ra hỏi hắn:

“Hạo Dương ngươi từng gặp ông đấy rồi đúng không?”

Hạo Dương hắn nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào, đưa tay lên xoa gáy, ánh mắt do dự nói:

“Ta từng gặp ông ấy ở trên làng Tiên Sơn, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy chứ không hề thân quen.”

Văn Thánh cười hà hà lại vỗ vai hắn nói:

“Ồ… . Là vậy sao?”

Nói rồi ông quay người bước đi.



Một cái giường gỗ chân tiện giữa mái sảnh không hề có thành hai bên, vị Võ tiên sinh kia ngồi trên đó nhìn đoàn người bước đến. Tây Âu vẫn đang đảo trà, cố hăm lại cái tinh túy của trà. Rồi lại quay ra nhìn đoàn khách bước đến, ánh mắt thầm ra hiệu cho họ đến ngồi.

Văn Thánh rất cởi mở, ông đi trước, khuôn mặt rạng rỡ, cảm thán nói:

“Trà thơm! Thơm thật đấy!”

Vị Võ tiên sinh kia cười, nụ cười nhạt nhẽo nhưng mang phong thái của một bậc tiền bối:

“Hoa tiên sinh, mời tiên sinh ngồi!”

Thanh Nhạc khi này hành lễ, hắn cúi người trước đấy cả một khoảng lại ân cần nói:

“Lão sư, Võ tiền bối. Hai người ngồi đây uống trà thong thả, kẻ thư sinh như tiểu bối không đáng được thưởng trà. Lại càng không đáng được một đối diện bậc tiền bối, huống chi là nghe chuyện.”

Thư Minh khi ấy cũng thi lễ.

Võ tiên sinh khi hết tỏ ra khó chịu, ánh mắt ông hằm hằm hằm nhìn về phía hai kẻ tiểu bối, tay hơi run run mà từ ngữ điệu giọng nói ta thấy ông cũng rất ghét kiểu này.

“Các người khinh trà của ta hay thế nào?”

Không khí lập tức trở lên căng thẳng, nụ cười trên khóe miệng của Văn Thành cũng không còn nữa, thay vào đó là một vẻ mơ hồ khó diễn đạt. Ông gập cây quạt, cất vào vạt áo.

Thanh nhạc non nước miếng vào cổ họng, Tuy chỉ là câu nói bình thường nhưng lại ẩn giấu một uy áp kinh người đến đáng sợ. Uy áp ấy khiến hắn cảm thấy sợ hãi, toàn thân run rẩy, rõ ràng là hắn làm theo lời của Văn Thánh nhưng lại vượt ngoài tình huống.

Thật khi ấy, cái tài nói năng của hắn mới được phát huy rõ nét. Thanh Nhạc cúi người, ánh mắt thành thật:

“Tiểu bối, thật sự không có ý đó! Hoàn toàn không một chút nào ý niệm suy nghĩ ấy! Ta thực lực thấp kém, vạn lần không xứng ngồi đối diện với bậc đại tiền bối như ngài. Nên chỉ suy nghĩ sao cho chính lối nhất. Mang tiền bối hiểu cho.”

Ánh mắt của Võ tiên sinh nhẹ đi, bầu không khí cũng dịu xuống, ông cười nhạt mang theo câu nói bé, rất bé:

“Hà… . Là vậy sao? Có lẽ tao suy nghĩ nhiều rồi! Các ngươi đi đi!!!”

Chúng tiểu bối lui ra bên ngoài ngay, hoàn toàn không dám ở lại. Võ tiên sinh nhìn sang Hạo Dương, ánh mắt ông như suy xét đầy vẻ thấu đạt. Lại vẫy tay nói:

“Thiếu niên, lão đầu thấy cậu rất quen mắt có lẽ từng gặp ở đâu đúng chứ? Nếu ngươi không ngại, cứ đến đây ngồi uống trà buổi lao đầu ta! Ta cũng giống Hoa tiên sinh, không có khái niệm bề trên và bề dưới. Ai với ta cũng thế! Có lẽ là do học trò của Hoa tiên sinh đã quá nhạy cảm rồi!”

Hạo Dương hắn nhíu mày sâu, ánh mắt mờ đi hơn cả về một phía xa xăm, nửa trên tối lại. Thầm nghĩ: “Lão đầu này rõ ràng là biết ta! Cũng đã từng nhìn thấy ta. Vậy tại sao lại nói như thế chứ? Khi trước Văn Thánh có từng nhắc đến gặp “người quen”, không lẽ là gặp họ? Nhưng gặp để làm gì chứ? Từ lâu đã thấy Văn Thánh như đưa ta vào một kế hoạch nào đó, lần này có lẽ đây là sự thật rồi! Nhưng điều đó là gì chứ? Ta phải đối phó ra sao đây?”.

Hắn tiến đến, thi lễ nghiêm chỉnh:

“Tiểu bối từng ghé thăm làng Tiên Sơn, khi ấy lại mắc kẹt trong danh họa của hai vị tiền bối giao đấu. Chỉ một câu nói của tiền bồi đã hóa giải tất cả, đó là lần đầu tiên kiểu bối gặp ngài cho đến nay đây là lần thứ hai.”

Võ tiên sinh rót trà, đẩy chén đến trước mặt Văn Thánh. Vẫn là nụ cười nhạt ấy, ông ta nói tiếp:

“ “Mắc kẹt”? Hư… . Ta thấy lần đó chính là ngươi cố tình ở lại nơi trong đó thì có, Phan gia chủ còn kêu ngươi đi mà ngươi không đi kia mà…”

Hạo Dương như đơn vị đâm trúng tim đen, anh kinh ngạc phát hiện ra một điều rằng từ khi đến làng Tiên Sơn, thì nhất cử nhất động của hắn đều bị tiền bối này nắm trong lòng bàn tay. Đây rõ ràng là theo dõi hắn… : “Chuyện năm xưa không một ai biết, mà ta cũng chỉ tình cờ đi qua sao có thể bị theo dõi đến mức đấy được chứ? Rốt cuộc là vì lý do gì?”.

Văn Thánh cất giọng giải vây:

“Võ tiên sinh, sao cứ như ngài đang thẩm vấn tiểu bối người ta thế? Chuyến đi đang vui sao lại có cái không khí sợ hãi này?

Thật khiến người ta ngột ngạt mà…”

Võ tiên sinh không nói gì cả, ông chỉ nhẹ nhàng đưa cho hắn một chén trà rồi nói:

“Vừa rồi ta cũng chỉ hỏi ngươi thế thôi! Cũng tại một phần cảm thấy quen mắt. Nếu đã không có gì, uống hết chén trà xem như là tiền bối ta mời lễ tiểu bối ngươi.”

Hạo Dương biết chén trà này không thể từ chối nổi, mà hắn cũng không có quyền từ chối nên vội vàng cầm chén trà một cách cẩn thận mà nâng niu. Đợi lão tiền bối kia nâng chén trà lên, hắn thi lễ rồi mới dám uống vô.

Hắn tiếp lời:

“Tiền bối, ở đây đã không còn phận sự của ta thì xin phép được rời đi trước.”

Võ tiên sinh không nói điều gì ám chỉ như việc đồng ý.

Hạo Dương hắn lui ra ngoài.

Võ tiên sinh cùng Văn Thánh uống hết ngụm trà thứ hai mới mở lời:

“Hoa tiên sinh, lần này ông vẫn muốn lấy mã vờn xe chứ?”

Văn Thánh lắc đầu, cười nhẹ đối lại:

“Không, không phải! Lần này đổi gió nên muốn mời Võ tiên sinh chơi pháp cờ Phế Quân Đoạt Thế. Nhưng nếu tiên sinh muốn uống trà luận đạo, hay chơi cờ vây thì cứ nói rõ. Hoa Lập Xuân vạn chữ chỉ đạo ta đây phụng bồi đến cùng.”

“Được! Lần này gió xuân đổi hướng, thiên hạ biệt xuân. Tiên sinh cùng ta chơi cờ vây. Được chứ?”

Văn Thánh trầm tư coi luôn đó là đồng ý.

Hạo Dương hắn đi vội ra ngoài đường cái, khi đi không khỏi nghĩ ngợi. Hắn không hiểu vì sao họ lại xưng là tiên sinh, mà chính lão đầu họ Võ kia lại gọi thẳng danh xưng của Văn Thánh. Điều mà trước kia hắn chưa từng thấy ai dám làm thế, vậy nên cũng hiểu rằng vị Võ tiên sinh này thực không thể đoán. Chính hơn là không thể vào nổi.

Thư Minh bấy giờ mới trở lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày, tê này với tay gọi hắn:

“Trần Dương huynh, chúng ta bây giờ đi mua thuốc. Huynh có muốn đi cùng không?”

Hạo Dương nheo mắt nhìn lại, mà suy nghĩ. Nơi này thì lạ lẫm đối với hắn, cũng không thể nói là quen biết hay cậy người. Mà dù sao bây giờ ở đây thì cũng chẳng biết sẽ đi đâu, nên hắn cũng do dự đôi chút giữa việc đi và không đi. Nhưng cuối cùng vẫn chọn đi.

“Thư Minh, sao giờ trông ngươi hoạt bát thế? Cái dáng vẻ thư sinh hoạt bát lúc nãy kia đâu rồi?”. Hạo Dương hỏi.

Nghe đến đây tên này xị mặt xuống, thở dài hơn cả lão già 60 tuổi, vẻ mặt đầy mệt mỏi, lại nhăn nhó mà nói:

“... Đúng là mệt chết ta mà! Giữ cái phong thái này giống như cực hình với ta vậy! Cảm giác như thân mình mà lại chẳng phải của mình đúng là khó chịu mà! Thanh Nhạc sư huynh, sao huynh có thể giữ cái phong thái, dáng người quỷ quái này thế?”. Thư Minh đáp lại, khi ấy lại quay sang nhìn Thanh Nhạc.

Có điều chính Thư Minh không ngờ là hắn lại bị sư huynh mình cốc đầu, mà cú cốc đầu kia cũng chẳng phải là nhẹ nhàng gì. Thanh Nhạc cụp mí mắt lườm hắn nói nhắc nhở:

“Ăn nói hàm hồ, xàm xí! Cái phong thái, dáng vẻ muôn đời của bậc thư sinh tiền nhân lưu truyền há lại có thể để đệ gọi đó là cái dáng người quỷ quái?!!!”

Nói rồi Thanh Nhạc bồi thêm cho tên này mấy cú cốc đầu đau điếng nữa, lại cảnh cáo:

“Ta nhắc đệ hơi nhiều rồi đấy! Lần sau để ta nghe được thì đệ không xong với ta đâu!”

Thư Minh mặc dù van xin nhưng vẻ mặt chẳng có tý nào là hối lỗi cả, thậm chí còn thách thức:

“Lần sau sư huynh đánh ta, ta sẽ đi nói với Kiều Vân tỷ để cho tỷ ấy không thích huynh nữa!”

Thanh Nhạc hối hận vì lúc ấy đã buông tay tha cho thằng nhóc này, hơi giận miệng nói: “Đệ… !!!” mà rồi cũng thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com