“Này, muội thân là thị nữ mà không thể đợi ta một lát sao, Hồng Thêu?!”. Khí Hồng nói gọi tay vẫn cố với.
Hồng Thêu nàng ta bước đi trước, trên lưng mang nặng đống củi lạ. Mỉm cười đáp lại:
“Công tử, ngài thân làm trưởng tử đã đành. Đây thân thong thả, cũng chẳng phải mang vác thứ gì quá nặng. Đường dốc có tẹo mà cũng thở không ra tiếng, mà mới chạy được có vài bước chân nữa.”. Nàng ta đáp lại.
Lạc Khí Hồng cúi gập người xuống, hai tay chống đầu gối thở hổn hển không cả thành tiếng. Mồ hôi thấm ướt áo, rơi tong tong trên đất. Hắn vội lấy cái khăn trong vạt áo, lau đi mồ hôi chảy bên má. Cũng không quên nhìn lại…
Nơi này là ở đâu đó cách rất xa Thăng Long thành, nói là bằng phẳng thì cũng bằng phẳng bởi vì trên mặt đường đâu có vật cản gì. Nhưng dốc thì đúng là không thể có một tẹo được, tuy không đủ để phét lác như mấy ông văn vẻ nói là xiên thẳng lên trời. Độ dốc này cũng đủ khiến loài ngựa dù lồng mạnh đến nửa quãng cũng phải kiệt sức.
Vừa may bên cạnh gần đường có tảng đá rất bằng phẳng, cũng tiện để nghỉ ngơi. Hắn nói:
“Hồng Thêu, nghỉ một lát đi! Ta mệt quá!”
Hồng Thêu nàng thân đang đi phía trên, sau lưng lại mang vác củi nặng nên đương nhiên sẽ không thích. Tuy có khó chịu qua ánh mắt nhưng lời nói vẫn chỉ cất trong lòng, chẳng thể buông ra.
Khí Hồng mở bình nước da thú mà tu ừng ực từng ngụm, nước trôi xuống lại khà lên từng tiếng đầy vẻ thoả mãn. Hồng Thêu tiến đến, nàng đặt cái thồ chứa đầy cây củi xuống đất “phịch” một tiếng. Hắn đưa cho nàng bầu nước mình đang uống dở, ra hiệu qua ánh mắt, lại cứ dúi dúi đến.
Hồng Thêu có phần hơi ngài ngại, không dám uống, nàng dứt khoát không cầm nó. Khí Hồng cười:
“Muội yên tâm, ở đây không có ai. Họ cũng chẳng biết thân phận của chúng ta được đâu. Mà cho dù biết thì nơi hẻo lánh này thật sự khó có người nhận ra được. Tuy ta là công tử, muội là thị nữ! Nhưng ta chưa coi muội là thị nữ bao giờ cả. Này, mau uống đi!”
Hồng Thêu nàng do dự một hồi rồi mới nhận lấy bình nước của hắn, hắn nhìn nàng mà mỉm cười. Trời không quá nắng, nhưng cái nóng từ việc đi lại cũng khiến thân người cảm thấy khó chịu. Cũng may là trên này gió rất nhiều, đủ để hả đi một phần cái nóng.
“Thân là “nam nhi đại trượng phu” mà sức lại chẳng bằng một nữ nhân như ta nữa chứ…”. Nàng ta nói bóng gió.
“Biết sao được giờ. Khí Hồng ta từ nhỏ là con nhà buôn chứ có phải con nhà võ, kiếm đâu mà khoẻ. Ta có thể khẳng định với thiên hạ rằng: “Lạc Khí Hồng ta so về sức dưới vạn người, so về lời trên vạn người!””. Hắn đáp lại.
“Công tử có vẻ rất tự hào đấy?!”
“Tất nhiên.” Khí Hồng đầy tự tin đáp lại.
Hồng Thêu chống tay vào eo, nét mặt nhăn nhó có phần hơi chua ngoa, đanh đá. Nàng nói giọng hơi giần giận:
“Cô nương nào yêu phải huynh thì đúng là bất hạnh mà!”
Hắn vẻ mặt ngơ ngác đầy khó hiểu:
“Sao muội lại nói như vậy?”
“Còn không phải sao?! Nữ nhân thiên hạ chân yếu tay mềm, luôn muốn tìm bờ vai thật vững chãi để làm điểm tựa suốt cuộc đời. Mà huynh thì sao chứ?! Ngay đến sức nếu so với một tiểu cô nương như ta còn không bằng.”
Khí Hồng cười ha ha:
“Muội nói gì vậy, Khí Hồng?! Nữ nhân thiên hạ thời nay mà còn chân yếu tay mềm sao? Trấn giữ trên Tân Thanh vạn lý thành chẳng phải là nữ tướng sao?! Lấy thí dụ là thế thôi nhưng thiên hạ này đầy nữ nhân mạnh mẽ đấy thôi! Nếu nam tử ta đây yếu thì cứ kết duyên với một nữ tử đầu đội trời, chân đạp đất là được mà. Muội thấy ta nói đúng không?!”
Nàng ta nghe vậy liền tức giận, chỉ tay thẳng mặt hắn, vừa chỉ chỉ lại vừa dúi dúi:
“Tên vô sỉ nhà huynh!!! Muốn bám váy nữ nhân à?! Càng lớn càng vô sỉ, đúng là không ai quản nổi huynh mà!!! Nghe mà tức chết mà!!! Hừ…”
Khí Hồng hắn cười nhạt:
“Sao muội giống mẹ ta thế?! Cứ như là đúc ra từ một khuôn vậy!”
Hồng Thêu siết tay, cả chi giật giật, mắt cũng trờn trợn, môi mím chặt, răng nghiến tiếng nhẹ. Nàng ta quay người lại, vung tay mạnh về phía sau như hả cơn tức, thở mạnh tiếng sâu.
“Huynh muốn nói thế nào thì nói!”
“Được rồi!”. Hắn nói nhẹ.
Nàng ta hỏi tiếp:
“Mà huynh hôm nay sai ta lên vùng núi này lấy vỏ quế làm gì vậy?!”
Khí Hồng nhăn mặt, môi mím lại kéo lệch về một phía: “Biết nói sao đây nhỉ?! Hiện giờ ta chỉ có thể nói đây là bí mật!”
Hồng Thêu nàng ta vẻ mặt đầy khinh thường nhìn hắn.
Căn phòng thuê của Duy Ninh công chúa, mà lúc này nàng ta đang ung dung lựa phấn, chọn thếp son môi, kế bên là vải lụa hoàng triều. Vẻ mặt đầy sắc vui, nhẹ mà thoả mãn.
“Đã ba lần người từ chối kẻ đến bái kiến của tam đại gia tộc trong thành Thăng Long. Tại hạ không hiểu là vì cớ lý gì.”. Giọng nói của tên thuộc hạ.
Duy Ninh nàng ta nghe vậy lườm mắt sắc lạnh về phía tên thuộc hạ, không khí trở nên căng thẳng. Tên thuộc hạ thấy vậy có phần run rẩy sợ hãi, liền quỳ xuống dập đầu tạ lỗi.
“Từ khi nào một kẻ lính vệ như ngươi lại có quyền hỏi ngược lại ta thế? Có mục đích âm hiểm nào đúng không?!!!”. Nàng ta hỏi.
Tên thuộc hạ lắp bắp đáp lại:
“Thuộc hạ không có ý định đó!!! Mãi mãi, sẽ không bao giờ có ý định đó! Ta đi theo công chúa đã gần năm năm, ít nhiều chuyện cũng sẽ biết. Nhưng thực lần này lại không hiểu vì sao quên đi phép tắc. Mong công chúa tha lỗi…”
Thấy thuộc hạ thân cận quỳ dưới chân đầy ăn năn như vậy cũng nguôi ngoai đi đôi chút, điều mà hắn nói quả thực không sai, tên này theo chân nàng gần đã năm năm dòng. Dù từng cho phép thử, nhưng hắn chưa bao giờ khiến nàng phải thất vọng. Nhiều lần còn dùng mạng để cứu nàng. Nhưng ở nơi hoàng triều, ngoài yên trong loạn, thì việc quá tin một kẻ cũng chính là điểm yếu chí mạng nhất. Niềm tin dành cho kẻ khác của nàng vẫn luôn chỉ có một nửa. Ngoài đấy thì chưa từng hơn.
“Ngươi… đứng dậy đi! Quả thực chuyện ta làm khiến ngươi cảm thấy khó hiểu hẳn cũng không sai. Nhưng là thuộc hạ của ta ngươi nên nhớ rằng: “Càng biết ít việc, càng sống lâu.””
Kẻ thuộc hạ lúc ấy mới chầm chậm đứng dậy, dõng dạc nói:
“Lời công chúa dạy, thuộc hạ sẽ không bao giờ quên. Chuyện hôm nay là do ta quên phép tắc, lại quá ngông cuồng. Xin chấp nhận mọi hình phạt đưa ra.”
Duy Ninh chớp mắt một cái, âm thầm ngẫm nghĩ mà nói:
“Nể tình ngươi theo ta đã nhiều năm, chuyện này có thể cho qua nhưng tuyệt đối sẽ không có lần hai!”
“Tạ ân công chúa! Thuộc hạ xin khắc ghi!”. Tên thuộc hạ đáp lại.
“Ta không có thói quen nói cho người khác chuyện của mình, nhưng kẻ đã hỏi tất nhiên sẽ trả lời… . Ngươi ngẫm lại chuyện đã làm, lại liên tưởng đến câu nói của bệ hạ thì sẽ hiểu.”
Tên thuộc hạ nhíu mày sâu, ánh mắt suy tư.
Một lát sau…
“Thuộc hạ hiểu rồi!”. Hắn nói.
Duy Ninh xua tay, quay người lại nói:
“Hiểu rồi thì mau lui ra đi!”
“Vâng!”
Tên thuộc hạ lui ra bên ngoài.
Duy Ninh bấy giờ mới suy nghĩ: “Phụ hoàng thân muốn khai triều, mở ra kỷ nguyên quyền uy của hoàng tộc. Nên muốn nhân cơ làm suy yếu nhiều đại gia tộc… . Chỉ là kế này quá nguy hiểm, thậm chí là đánh cược cái danh của họ Hồ vào tay họ Mạc. Phụ hoàng, rốt cuộc người đang toan tính điều gì… ?”.
…
Tên thuộc hạ đi ra bên ngoài, rất nhiều kẻ lính khác nhìn hắn trong bộ quân phục kín mít. Nhưng vì thế mà ắt có kẻ suy tư rèm pha, hiềm nghi.
Đợi hắn đi khuất rồi những tên này mới nói to nhỏ…
“Cận vệ công chúa Từ Trung hôm nay lại đẹp mặt rồi!”
Kẻ khác lại cười nói đầy khinh bỉ:
“Cái danh cũng được, quyền võ xuất sắc. Chỉ là hơi giống một tên cho liếm, liếm chân công chúa mãi mà chẳng khá hơn.”
Kẻ khác lại phản đối, thành ra lại làm tình hình hỗn loạn khi kẻ này xách cổ tên kia đầy giận giữ:
“Ngươi dám nói Từ đại nhân là chó liếm?! Dám nói lại ta nghe xem thử?!”
Tên này cũng chẳng sợ gì, hắn buông mạnh tay nói:
“Sao lại không dám nói chứ?! Một tên cho liếm đã gần năm năm cũng xứng làm cận vệ trưởng?! Nực cười…”
Kẻ bảo vệ Từ Trung kia là người mang ơn với hắn nên rất giận dữ, hắn đã định vung nắm đấm nhưng…
Một cây kim bay vút với, xuyên qua thái dương khiến máu túa, ánh mắt kẻ trợn ngược, gân trên lòng đỏ thẫm lại, máu chảy từ thái dương xuống, chết ngay lập tức.
Kẻ chết không phải kẻ vung nắm đấm vừa rồi, mà là kẻ nói Từ Trung là tên chó liếm…
Cây kim găm trên khúc gỗ dựng gần đó, mạnh đến mức vẫn rung rung…
Đám lính vệ sợ hãi đến tột độ, vội vàng quỳ xuống xin công chúa tha mạng.
“Hỗn xược! Không quy củ gì hết, dám bôi nhọ danh dự của cận vệ trưởng, tội đáng chết!!! Các ngươi còn ai muốn như hắn nữa?! Mau nói!!!”
Khung cảnh yên lặng như tờ, không kẻ nào dám phát ra tiếng động.
Thấy đám binh lính im lặng như vậy một hồi lâu, Duy Ninh nàng ta mới nói:
“Quân phép phải có quy củ, kẻ nào nghịch thì chết cho ta. Còn tên vừa rồi định gây ẩu đả, phạt ngươi phải làm mọi việc của lính cảnh vệ trong ba ngày. Mọi người còn lại không phải làm gì. Ngươi cứ thế mà thi hành. Nếu còn lời muốn phản kháng thì mau nói!!!”
Tên chỉ định này lắp bắp, giọng run rẩy:
“Thuộc hạ lãnh phán quyết của công chúa! Không có lời nào muốn nói thêm.”
“Vậy được!!!”. Nàng ta nói với giọng của một sát thần.
Đám binh lính kẻ nào kẻ nấy bên dưới, đều mồ hôi thẫm ướt, tận sâu trong đáy lòng sợ hãi đến tột cùng. Chúng đồng loạt đứng dậy, liếc qua nhau một cái rồi nghiêm chỉnh về hàng. Cái xác kia được hai kẻ mang đi đốt, dấu máu phủ cát che đi. Không ai còn biết trong đám lính cảnh vệ có một tên là như hắn cả.
Từ Trung hắn thân làm cận vệ trưởng, nhìn thấy từ xa nhưng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng sâu thăm thẳm.