Thiên Hạ Phương Nam

Chương 97: Ngoại sự (2)



“Cộc! Cộc!”. Tiếng gõ cửa Đạo Hạnh Thế Đường.

“Kẻ đến là ai?!”. Đệ tử bên trong nói.

“Tại hạ Mạc Mộc Đăng, con trai tể tướng Mộc Trung trong triều.”

Một hồi…

“Đường chủ đã nói rõ! Tuyệt sẽ không tiếp người họ Mạc! Không cần phải thương thảo thêm, dù cho huynh trường nói ra sao!”

Không khí bên trong im lặng, chỉ còn tiếng luyện võ, cùng tiếng hô quyền, hô cước. Đó hoàn toàn bỏ quên đi Mộc Đăng.

Mạc Mộc Đăng chờ đợi trong thoáng lát, cuối cùng vẫn phải rời đi. Y nghiến răng, nắm tay phải đập liên tục vào lòng bàn tay trái, vẻ mặt đầy tức giận, lại chửi thề trong lòng:

“Đáng chết! Lão già đáng chết! Ta ngày đêm nghĩ cách cứu Mạc gia còn lão thì sao cơ chứ?! Âu là gái gú, lại rượu chè, rồi ngày đêm đắm chìm trong nữ sắc. Đời ông tích phước, đời con cạn phước, đời cháu khổ ba đời sau…”

“Được thôi! Nếu lão đã muốn Mạc gia này chết thì cũng được, nhưng lão phải là người chết! Nếu bây giờ vẫn chẳng thể nữa thì ta phải mang tiếng là đại nghịch tử - con giết cha rồi.”



Con đường quen thuộc.

Lão đạo sĩ họ Nguyễn Hoàng vẫn như thường lẽ ngồi ung dung trên sạp hàng, trên bày rất nhiều đồ lễ, thẻ hương, bùa chú.

Mộc Đăng tiến đến gần bái kiến:

“Tiền bối, tại hạ tên…”

Câu còn chưa dứt, lão đạo sĩ đã nói sõng:

“Hôm nay đạo gia ta không tiếp người họ Mạc, không thương thảo, luận miễn bàn.”

Mộc Đăng nghe vậy trong lòng đã tức đến sôi hết cả máu rồi nhưng vẫn cố nén lại cơn giận trong lòng, nói nhỏ:

“Tiểu bối thực chỉ muốn xin ngài xem quẻ tương lai, nếu đạo sĩ ngài đã nói như vậy thì ta xin cáo lui.”

Lão đạo sĩ gật đầu, nhưng cũng chẳng hề tỏ ý gì.

Hắn hơi nghiến răng, lui người quay lại.

“Đấu đá, cá chết lưới rách! Số đã tận, phận cũng hẩm hiu. Tương lai u ám, xám hay trắng cũng phải do ngươi.”. Thiên Mệnh lão sau khi bấm đốt ngón tay, phán.

Hắn nghe được câu nói này thì mắt nhắm nghiền, hơi thở dài, già cỗi chất chứa trong tim. Xong y vẫn quay đầu thi lễ:

“Tạ ân đạo trưởng đã chỉ điểm.”

Nói rồi hắn lại quay đầu rời đi.

Lão đạo sĩ nói ngay:

“Kiếp của ngươi, kẻ khác không thể can dự quá nhiều. Muốn đưa người khác vào kiếp của ngươi, thì ngươi cũng phải chịu được kiếp của kẻ đó. Vẫn khuyên ngươi nên tránh xa thiếu niên ấy! Vì ngươi hay là cả cái vương triều Đại Ngu này cũng chẳng thể động đến.”

Vừa rồi chính Mộc Đăng còn nghĩ đến Hạo Dương, nhưng sau khi nghe ông ta nói thế thì ý nghĩ ấy dập tắt ngay tức khắc. Nhìn vào thái độ cùng ngữ điệu của ông ta thôi, cũng khiến hắn phải xanh mặt vì sợ hãi, chính hơn là hãi hùng đến mức bản thân phải run rẩy.

Nhưng nếu mà cả một đạo sĩ nổi danh như Thiên Mệnh lão cũng không dám giúp họ Mạc, thì đây đối với hắn cũng như việc sự đã vào cùng đường, chẳng thể cứu vãn. Năm xưa có vị cư sĩ ở ẩn chỉ điểm họ Mạc lên Cao Bằng mới miễn cưỡng giữ lại ba đời danh vọng. Nay tất cả đều đã quay lưng, đối với hắn như là quân cờ cuối trong bàn cờ đã vào thế không thể cứu vãn. Mà không phải chỉ mình hắn, họ Mạc trong hoàng thành cũng như vậy.

Nhớ lại về trước.

Họ Mạc thậm chí từng hơn, hơn rất nhiều họ Hồ. Thậm chí đôi khi đã chạm đến ngưỡng “vua dưới chức chúa”, nhưng sau cái lần gài mỹ nhân ấy. Cha hắn xuống dốc thảm hại, họ Hồ bắt đầu quật khởi. Cũng vừa khi ấy hắn lấy lại chính mình sau lần nửa sống, nửa chết ấy.

Họ Mạc tồn tại được đến bây giờ cũng là nhờ một phần công trạng, nếu không có công trạng ấy thì có thể đã biến mất hoàn toàn. Chỉ là theo Nho giáo, vua chẳng thể phế một công thần, mà chẳng thần nào dám làm gian thần để thực hiện kế “hôn quân” kia.



Mạc Mộc Đăng nhìn lên bầu trời, cảm giác mọi điều như chào ruồng bỏ hắn, tất cả đã lệch đi, chệch đi mọi phương mọi hướng. Cảm giác mất đi tất cả mỗi lúc một gần hắn, khi sau lưng là khoảng đen vô hình tràn ngập đến.

“Quạ! Quạ! Quạ!”. Tiếng quạ kêu khiến hắn phải ngước nhìn lên, nhìn rồi cũng thở dài. Bởi quạ là loài tượng trưng cho điềm xui, vận rủi hạn, màu đen trên lông quạ cũng giống một phần cái khoảng đen bao trùm lấy hắn.

Một ông lão đi qua đội nón kín mít, chỉ lướt qua sau lưng hắn nhưng lưu lại câu nói nhẹ trong thoáng lát:

“Kim chỉ nam luôn là điềm may mắn.”

Mộc Đăng hắn cố quay đầu lại, nhưng không hề thấy điều gì hết, cứ như đó chỉ là tưởng tượng của hắn hoặc giống như cơn gió thổi nhẹ qua.

Hắn suy nghĩ qua thoáng lát rồi cuối cùng vẫn đi về hướng Nam, mà hướng Nam cũng tức chỉ về phía trung tâm, mà trung tâm cũng chính là Văn Miếu Quốc Tử Giám. Điều này làm hắn có phần băn khoăn, do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến đó.

[Văn Miếu Quốc Tử Giám]

Bái đường Văn Miếu.

“Tiểu bối Mạc Mộc Trung chưa được phép nhưng vẫn mạn phép đến bái kiến tiền bối.”

“Được rồi! Được rồi! Ngồi đi, ngồi đi! Đã đến là khách, mà đã là khách thì phải tiếp cho đúng đạo nghĩa.”. Văn Thánh nói.

“Vậy…”. Hắn nói nhỏ trong do dự.

Một kẻ tiểu bối dù chưa có phép nhưng vẫn có dũng khí ngồi trước mặt Văn Thánh, khí chất cũng không quá mờ nhạt. Nói vậy cũng thật chẳng phải, vì trên đường đi đến đây thì hắn cũng đã phải chuẩn bị tâm lý rất kỹ để đối mặt khi bị Văn Thánh hỏi vặn. Nên ngoài nhìn vào âu cũng thấy có đôi nét hùng hổ.

Trái lại thế ấy, ngược lại là đằng Văn Thánh. Ông mỉm cười nhẹ trên khoé môi, lại đặc biệt rất thích tiểu bối có khí chất nam nhi mãnh liệt. Dẫu sao thì cũng một phần sinh ra từ những lần ông gặp đám tiểu bối, với người có khí chất thì ông vẫn chuộng hơn rất nhiều.

Mộc Đăng hành lễ tạ lỗi:

“Văn Thánh, tiểu bối xin được ta lỗi…”

Tay chưa đặt xuống thì đã bị ông can ngăn lại, bắt hắn phải buông ra. Ông nói:

“Không cần phải đa lễ! Dẫu sao cũng là do ta gọi ngươi đến.”

Hắn nghi hoặc, ánh mắt đầy khó hiểu xong chuyển sang hoài nghi nhân sinh. Y thở dài, lấy lại vẻ bình thường, giọng hơi ngạc nhiên hỏi lại:

“Vị lão tiền bối ấy là ngày bảo ta?!”

Văn Thánh tươi cười lắc đầu, phủ nhận hoàn toàn, việc này khiến hắn cảm thấy vô cùng bối rối cùng sự khó xử đan xen lẫn lộn mà chẳng thể hoà trộn. Văn Thánh đưa chén trà đã rót đến trước mặt hắn, ra hiệu cho tên này mau uống.

“Miếng trầu là đầu câu chuyện” chuyển sang thành “Chén trà là đầu câu chuyện”, lễ đã xong xuôi, trà đã ấm bụng. Văn Thánh bấy giờ mới nói:

“Quả thực đúng là ta gọi ngươi đến đây! Nhưng đây có phải ta hay không thì cũng chẳng thể nói sõi được, cũng có thể nói là phải mà cũng không phải.”

Mộc Đăng rơi vào trầm tư, suy nghĩ, hắn muốn hỏi thêm nhưng bây giờ chẳng phải là thì giờ mà hỏi chuyện phiếm. Hắn mạnh dạn nói:

“Văn Thánh, nếu ngài đã gọi tiểu bối đến đây tức là ngài đã biết mục đích của ta. Vậy…”

Văn Thánh gật đầu như đã chứng minh phỏng đoán của hắn là đúng. Ông đưa đến trước mặt hắn một tấm bản đồ địa lý nhỏ của vương triều Đại Ngu, nơi Tân Thanh vạn lý trường thành đã khoanh tròn sẵn mực đỏ chỉ dấu.

Mộc Đăng nâng tấm bản đồ lên xem xét kỹ lưỡng, hắn nhìn qua cũng hiểu một phần nhưng cũng phải hỏi lại:

“Ý ngài là bảo họ Mạc lui khỏi Thành nhà Hồ?!”

Văn Thánh gật đầu:

“Đúng! Là lui về! Nếu nhà ngươi vẫn muốn giữ lại Sơn Hà Quyền chính gốc nhất mạch cho đời sau. Còn nếu hám danh vọng, quyền lực, tiền tài thì ngươi biết kết cục rồi đấy. Máu đổ, máu tràn, tuôn chảy thành dòng, khung cảnh đỏ thẫm.”

Hắn nghĩ thoáng qua thôi mà cũng phải sởn gai ốc, lạnh sông lưng. Tuy là thế nhưng vẫn có điều khó hiểu:

“Nhưng Tân Thanh vạn lý trường thành do nữ tướng Triệu Ngọc Thuý Hoan mấy năm nay cầm binh phạt yêu. Danh vang thiên hạ, chúng ta muốn lên đấy chẳng phải là điều có phần khó khăn…”

Văn Thánh cười nhạt nhẽo:

“Ta khoanh vào Tân Thanh vạn lý trường thành chỉ để chú tâm vào cái đắc địa của nó. Nơi ta thực sự khuyên họ Mạc các ngươi nên đến là một toà thành nhỏ phía trên nối liền với Vương triều Đại Lý. Cũng chính là mảnh đất Cao Bằng - Tà Lùng thành. Năm xưa bậc tiền nhân kỷ trước từng chỉ, năm nay ta cũng chỉ các ngươi về đó. Tà Lùng thành là mảnh đất nằm ở nơi đắc địa giữa yêu - nhân, giữa hai vương triều tranh đấu. Dù cho bây giờ nơi ấy là một mảnh đất hoang tàn, nhưng tiềm năng quật khởi há chẳng phải là không có. Họ Mạc các ngươi có thể đấy, mấy đời cũng sẽ thịnh vượng.”

Dù nói như vậy, phân tích của Văn Thánh vô cùng chi tiết nhưng hắn thực vẫn có điều do dự.

“Nhưng họ Mạc muốn lên đấy, đối với hoàn cảnh hiện giờ quả thực rất khó!”

“Cái này là ngươi phải tự tham ngộ, tự hiểu lẽ, từ tìm ra con đường. Sách của bậc tiền nhân cũng viết rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.”



Mộc Đăng bước ra khỏi Tam môn.

Vị Trưởng Tế bước đến nói:

“Vừa rồi ông nói ta ra hiệu cho hắn đến đây, lại chỉ điểm cho tiểu bối ấy?! Thật sự không sợ nhân quả sao?!”

Văn Thánh vẫn rất ung dung:

“Sợ, sợ chứ! Đã là nhân quả thì kẻ nào chẳng sợ! Nhưng dù là vậy thì ta cũng chỉ điểm hắn có một đoạn đường, chứ thực họ Mạc muốn lên Tà Lùng cuối cùng cũng phải đổ máu. Chỉ là ít hay nhiều thôi!”

- Ta không nghĩ vậy đâu, Văn Thánh! Ông cũng là vì một phần không muốn Sơn Hà Quyền tuyệt diệt đúng không?!”

- Đúng một nửa mà không đúng cũng phân nửa! Đến chính ta nửa có nửa không thì ai có thể giải thích… . Mà cũng lạ, vốn sau này thì Đại Ngu cũng diệt tuyệt, mà cớ sao ta lại phải nhúng tay nhỉ?! Ta lần này cảm thấy khó hiểu chính mình thật đấy!!!

Vị Trưởng Tế nghe vậy cũng mỉm cười nhạt nhẽo. Ông không nói một điều gì về nó, Văn Thánh lại tiếp lời…

- Sắp tới cần nhiều đến khí mộc hệ, phiền ông có thể lên làng Thổ Hà một chuyến không?! Dẫu sao thì hai trăm năm nữa cũng đến hẹn của hai lão già đó rồi. Xin mấy nhành rễ đa chắc cũng không bủn xỉn mà không cho đâu nhỉ… ?!

Vị Trưởng Tế gật đầu rồi lặng mà biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com