Cũng là y xui xẻo, rõ ràng bình thường đều rất cẩn thận, ngay cả ở nơi căn cứ không ai biết này, cũng luôn cảnh giác chú ý tình hình bên ngoài, chỉ có lúc này, trong lòng vui mừng quá độ, một lúc mất tập trung, đúng lúc gặp phải Thường Minh tìm đến.
Cho đến khi cấm chế bố trí ở vùng ngoài bị đụng chạm, Khổng tiên sinh mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng thu dọn đồ đạc để chạy trốn, nhưng làm sao còn kịp?
Trong lúc vội vàng, y theo bản năng giơ con búp bê đất sét trong tay lên, vừa lúc đỡ được đòn kiếm đầu tiên của Thường Minh.
"Keng--" một tiếng, tuy là đ.â.m vào người búp bê đất sét, nhưng nghe mà Khổng tiên sinh da đầu tê dại.
Chỉ kém một chút nữa, một kiếm này đã đ.â.m trúng người y.
Nếu nói, Lộ Tranh vì không tiện hành động nên phụ thuộc nhiều vào phù chú là pháp sư tầm xa, thì Thường Minh là kiểu cận chiến vật lý bạo lực, một kiếm này sắc bén tột cùng, Khổng tiên sinh rõ ràng đã đỡ được, cơ thể vẫn không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, mới đứng vững.
Cúi đầu nhìn, chỗ con búp bê đất sét bị mũi kiếm đ.â.m trúng, đã vỡ mất một mảnh.
Khổng tiên sinh nhìn mà đau lòng vô cùng, nhưng cũng không rảnh để tiếc nuối, bởi vì kiếm thứ hai của Thường Minh đã đến.
May mà có thời gian nghỉ ngắn này, y cuối cùng cũng có thời gian lấy ra pháp khí và phù chỉ, miễn cưỡng đối phó được với thế công mãnh liệt của Thường Minh.
Chỉ là bất kỳ ai nhìn vào cũng biết y đang rơi vào thế hạ phong.
Khổng tiên sinh thuộc nhóm tà tu, quen với việc ẩn nấp trong bóng tối, chỉ giỏi đ.á.n.h lén hại người, đối mặt với kiểu chiến đấu chính diện này, tự nhiên là liên tục thất thủ. Có một kiếm thậm chí y không thể tránh được, may mà được bảo vật Phật môn trên người đỡ được một chút, nhưng cũng khiến Khổng tiên sinh tim đập chân run.
Tuy nhiên điều này cũng khiến y tỉnh táo lại, nhận ra nếu cứ tiếp tục chống đỡ như thế này, chẳng bao lâu nữa sẽ bị Thường Minh phá vỡ phòng ngự, c.h.ế.t dưới kiếm của hắn, trở thành thêm một công trạng của thiên tài đạo môn.
Khi ý muốn rút lui vừa sinh ra trong lòng, lại là lĩnh vực sở trường của y.
Về mặt này, dự trữ của y so với mặt chiến đấu phong phú hơn nhiều. Sương mù, ảo giác, trì trệ, trận pháp, phù chỉ, bẫy rập... Tuy Thường Minh đều có thể một kiếm phá giải, nhưng các thủ đoạn liên tiếp xuất hiện không ngừng lại khó phòng bị, cuối cùng cũng cản trở được thế công của anh, tạo ra cơ hội cho Khổng tiên sinh thoát thân.
Thường Minh lạnh mặt c.h.é.m đứt hết chướng ngại vật trước mặt, cầm kiếm đuổi theo.
Chỉ là Khổng tiên sinh trơn như con lươn, đã cho y cơ hội kéo giãn khoảng cách giữa hai người, làm sao dễ dàng đuổi kịp được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nơi đây lại là trong rừng rậm, tầm nhìn hạn hẹp, cách tấn công trực tiếp của Thường Minh hoàn toàn không thể triển khai, cứ thế đuổi qua đuổi lại, một lúc sau, cuối cùng vẫn để mất dấu người.
Thường Minh nhíu mày dừng lại, lại leo lên cây, mở mắt vọng khí.
Chỉ là trên đời này đã có Vọng Khí thuật, tự nhiên cũng có Tàng Khí thuật. Chỉ là pháp thuật đều có thời gian duy trì, không thể mở mãi được, nên thường ngày không ai sử dụng. Nhưng lúc trốn chạy như bây giờ lại là lúc phát huy tác dụng tốt nhất. Thường Minh tự nhiên không nhìn thấy gì.
Tuy nhiên anh vẫn mở rộng phạm vi tìm kiếm rộng rãi một phen, chỉ tìm thấy vài dấu vết dùng để đ.á.n.h lạc hướng, lúc này mới dừng lại.
Không bắt được người, anh chỉ có thể xuống núi. Chỉ là đi chưa được bao xa, Thường Minh đã nhận ra điều gì đó không ổn. Môi trường xung quanh dường như có chút quen thuộc, anh bước nhanh vài bước, tìm một cây cao, leo lên quan sát, quả nhiên từ xa nhìn thấy một nơi rất quen mắt.
Đó là nơi mười tám năm trước, hung sát phá vỡ phong ấn xuất thế.
Thường Minh quay đầu nhìn bốn phía, mới phát hiện nơi Khổng tiên sinh ẩn náu trước đó, hóa ra lại ở gần Ngũ Phong Sơn. Chỉ là anh từ một hướng khác tìm đến, nên không phát hiện ra điểm này. Bây giờ đuổi theo Khổng tiên sinh, không biết không hay đã chạy đến bên này.
Anh đứng xa xa nhìn nơi đặt phong ấn.
Năm đó sau khi Thường Minh xuống núi, nơi đầu tiên anh đến chính là chỗ này, trong nhiều năm sau đó, mỗi khi anh cảm thấy mình tìm được manh mối, hoặc mỗi khi anh thực sự không tìm được manh mối nào, Thường Minh đều sẽ đến đây đi dạo.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Không phải anh hy vọng có thể phát hiện manh mối mới nào từ chỗ này, chỉ là muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nhưng giờ nhìn lại nơi này, Thường Minh nghĩ đến Hướng Hồng Ngư, nghĩ đến phỏng đoán trong lòng mà anh không dám xác nhận, nhưng thực ra đã tin, vẻ mặt chợt trở nên phức tạp.
Lúc này, Thường Minh chợt tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa rồi đã quá xung động.
"Hộc..."
Xác định được sát tinh kia đã đi xa, Khổng tiên sinh mới vén lớp lá mục trên đầu, chui ra từ một hang đất không mấy nổi bật.
Đúng vậy, ông ta căn bản không chạy, mà sau khi cố ý tạo ra nghi trận, liền lập tức ẩn nấp tại chỗ. Nếu không làm vậy, làm sao có thể rời khỏi khu rừng núi này mà không để lại chút dấu vết nào dưới sự truy lùng tỉ mỉ của Thường Minh?
Dù gì thì khu rừng này tuy thực sự có thể gây cản trở cho Thường Minh, nhưng đối với ông ta cũng vậy.