Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 11



 

"Sao lại không thành công chứ?" Đàm Thanh Bình là người đầu tiên lên tiếng với vẻ bất an.

 

Đèn chùm quả thực đã rơi xuống, chứng tỏ thủ đoạn mà bọn họ sắp đặt trước đó đã có hiệu lực. Nhưng tại sao lại trễ hai phút, vừa khéo để Hướng Tình tránh thoát được?

 

"Đủ rồi!" Hướng Quân Minh bực bội quát, "Ngồi đây đoán mò thì có ích gì? Mảnh vỡ của đèn chùm đã được thu dọn rồi, lát nữa mang đến cho đại sư xem xét thì tự khắc sẽ rõ. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải xử lý Hướng Tình thế nào?"

 

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Đàm Thanh Bình cũng trở nên khó coi, "Đúng vậy, nó vẫn còn sống sờ sờ ra đó, những kế hoạch sau này của chúng ta đều phải hủy bỏ."

 

"Vậy thì khiến nó không thể sống yên ổn được nữa!" Hướng Quân Minh nghiến răng nói.

 

Chuyện đã đi đến bước này, thành công đã ở ngay trước mắt, hắn sao có thể không nhẫn tâm được? Dù gì thì nuôi dưỡng nó suốt bao năm nay, để nó hưởng thụ vinh hoa phú quý, cẩm ý ngọc thực, bọn họ làm cha mẹ cũng đã tận tình tận nghĩa. Giờ đến lúc nó cần phải hy sinh vì gia đình, chẳng phải cũng là lẽ đương nhiên sao?

 

Đàm Thanh Bình đương nhiên cũng không có chút thương tiếc nào – nuôi suốt mười tám năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, nhưng đó là khi xem đối phương như con cái mà nuôi. Còn họ, họ chỉ nuôi Hướng Tình như nuôi gà nuôi bò, người ta cũng đâu có luyến tiếc khi g.i.ế.c chúng để lấy thịt đâu?

 

Nhưng bà ta vẫn còn điều phiền muộn, "Chỉ e không thể dùng thủ đoạn quá mạnh, nó sẽ báo cảnh sát."

 

Nói đến hai chữ "báo cảnh sát", sắc mặt bà ta tối sầm lại, gần như có thể nhỏ ra mực.

 

Loại người như bọn họ, sĩ diện quan trọng hơn tất cả. Điều họ tin tưởng chính là "gia môn bất hạnh không thể để lộ ra ngoài", việc trong nhà phải theo quy củ trong nhà, nếu không đến đường cùng tuyệt đối không để chuyện rùm beng ra ngoài, lại càng không thể để chính quyền nhúng tay vào.

 

Nhưng Hướng Tình cứ mở miệng ra là "Nhất định phải báo cảnh sát", thật sự là không có đầu óc!

 

Thế nhưng tính cách cứng đầu thiếu suy nghĩ này, lại chính là kết quả mà bọn họ cố tình nuôi dưỡng. Giờ còn có thể trách ai?

 

Đàm Thanh Bình không dám xem nhẹ lời nói của Hướng Tình. Cô ta không phải kiểu người biết cân nhắc đại cục, cũng không biết tính toán thiệt hơn. Nếu để cô ta báo cảnh sát, với những gì bọn họ đã làm, nếu thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại, họ phải cân nhắc hậu quả.

 

"Vậy thì làm cho kín kẽ một chút!" Hướng Quân Minh mất kiên nhẫn, "Chúng ta đã chuẩn bị suốt mười tám năm, chuyện lớn thế này, tuyệt đối không thể để đứt gánh giữa đường!"

 

Nói đến đây, ông ta bất giác nhấn mạnh giọng điệu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ suốt mười tám năm, chuyện này chỉ có thể thành, không thể bại!

 

Đàm Thanh Bình trong lòng thoáng run rẩy, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Suốt bao năm qua, bà ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể sinh thêm một đứa con nào khác. Đàm Thanh Bình biết rõ, Hướng Quân Minh đã sớm chuẩn bị "kế hoạch dự phòng", vì vậy bà ta không còn lựa chọn nào khác.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Bà ta cau mày, suy tính nhanh chóng, rồi rất nhanh đã có quyết định. "Tôi hiểu rồi."

 

Mặc dù mới xuyên vào sách không bao lâu, lại phát hiện tình cảnh của mình chẳng hề ổn, thậm chí còn đang bị đe dọa đến tính mạng, nhưng Hướng Tình vẫn ngủ một giấc ngon lành.

 

Cô có một lý luận của riêng mình: Nếu nguy cơ là không thể tránh khỏi, thì lo lắng hay hoảng loạn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Điều quan trọng nhất là tìm cách giải quyết vấn đề. Và vận may của cô cũng không tệ, vừa mới đến đã liên lạc được với đại phản diện Lộ Tranh trong nguyên tác, bước đầu có đối sách. Việc tiếp theo cần làm chính là giữ vững tinh thần, chờ đợi từng bước mà đối phó.

 

Sau một giấc ngủ, cô cũng nhanh chóng thích ứng với môi trường xa lạ này, lấy lại tinh thần, thay quần áo rồi xuống lầu.

 

Vừa đến đầu cầu thang, đã nghe thấy giọng Văn Sa Sa đầy nhiệt tình, "Tình Tình, cậu dậy rồi à?"

 

Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Văn Sa Sa, dáng vẻ mệt mỏi đến mức lớp trang điểm dày cũng không che nổi, Hướng Tình không khỏi nở một nụ cười chân thành, cố ý che miệng ngáp một cái, "Tối qua ngủ không ngon, dậy muộn."

 

Vừa đi xuống cô vừa hỏi, "Phải rồi, ba mẹ tôi về chưa?"

 

"Chưa." Văn Sa Sa từ ghế salon đứng lên, khoác tay Hướng Tình nói, "Mình vừa gọi điện hỏi rồi, bác trai bác gái giải quyết xong chuyện ở khách sạn, lại lập tức đến công ty."

 

"Vậy à? Vất vả thật đấy." Hướng Tình cảm thán.

 

"Còn gì nữa? Bởi vì cậu suýt gặp chuyện không may, bác trai bác gái lo lắng đến mức không yên, cũng không dám giao cho người khác xử lý nên mới bận đến vậy." Văn Sa Sa nói.

 

"Sớm biết thế này thì mình ở lại giúp một tay rồi." Hướng Tình cố ý tỏ ra áy náy.

 

Văn Sa Sa thấy tình hình không ổn, vội vàng điều chỉnh lời nói, "Thôi nào, dù sao cũng vừa mới xảy ra chuyện, cậu ngoan ngoãn ở nhà là tốt nhất. Những việc nhỏ nhặt đó, bác trai bác gái sẽ lo liệu, họ vất vả như vậy chẳng phải cũng vì cậu sao? Chỉ cần cậu hiểu lòng họ, chắc chắn họ sẽ cảm thấy an ủi."

 

Nói đến đây, cô ta không kìm được mà để lộ vài phần ghen tị thật sự.