Thế nhưng, dưới ánh mắt đầy mong chờ của Lộ Tranh, con cá chép chỉ nhảy lên mấy lần rồi dần ổn định trở lại. Dù nó vẫn tỏa ra ánh vàng lấp lánh, thậm chí còn rực rỡ hơn trước, từng vảy cá rõ nét và sống động hơn bao giờ hết, nhưng...
Lộ Tranh không thể diễn tả nỗi thất vọng dâng lên trong lòng.
Vừa tiếc nuối cho Hướng Tình vì đã bỏ lỡ cơ hội tiến xa hơn, vừa tiếc cho chính mình vì đã lỡ mất cơ hội chứng kiến một kỳ tích.
Nhưng Lộ Tranh dù sao cũng là Lộ Tranh. Mười tám năm qua, anh vẫn không ngừng truy đuổi dấu vết của hung sát, đã quen với hết lần này đến lần khác thất vọng. Huống chi, tình hình bây giờ cũng không quá tệ, ít nhất khí vận của Hướng Tình đã hoàn toàn khôi phục, mục tiêu ban đầu của họ đã đạt được.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh đối diện với ánh mắt của Hướng Tình, mỉm cười nói: "Không có gì. À không, có chuyện, nhưng là chuyện tốt. Khí vận của em dường như đã hoàn toàn phục hồi."
"Thật sao?" Hướng Tình vui mừng ra mặt.
Lộ Tranh gật đầu chắc chắn, "Có lẽ là do bên Hướng Hồng Ngư gặp vấn đề, hoặc cũng có thể…"
Anh quay đầu nhìn về phía nhà hát, "Trận 'biểu diễn' hôm nay tuy nhiều nguy hiểm, nhưng cuối cùng, em đã thắng. Còn cô ta, lại một lần nữa trở thành bệ đỡ làm nền cho em. Khí vận của hai người, tất nhiên cũng sẽ thay đổi theo."
Vài phút trước, bên trong nhà hát.
Vào thời khắc mấu chốt, Hướng Hồng Ngư quyết đoán lựa chọn rút lui, nhờ đó tránh được phần lớn công kích của Lộ Tranh. Nhưng đống bùa mà Hướng Tình ném ra thực sự quá nhiều, dù chỉ vài lá trúng mục tiêu cũng đã gây tổn thương nghiêm trọng cho cô ta.
May mắn thay, lúc này trong nhà hát gần như không còn ai, mà đây lại là địa bàn cô ta quen thuộc, hơn nữa đã có chuẩn bị từ trước. Chỉ cần rời đi kịp thời…
Hướng Hồng Ngư loạng choạng bước đi, vừa di chuyển vừa suy nghĩ.
Nhưng khi vừa quẹo vào một góc khuất, trông thấy người đang đứng ở đầu bên kia của hành lang, cô ta lập tức sững lại, cả người run lên.
Thường Minh cũng lặng lẽ đứng nhìn cô ta.
Rất lâu sau, đôi mắt Hướng Hồng Ngư vì mở quá lâu mà trở nên khô rát, đau nhức. Cô ta chớp mắt vài cái, cuối cùng lấy lại tinh thần, nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.
Sáng nay, trước khi rời nhà, cô ta đã cố tình tìm cách đẩy Thường Minh ra ngoài. Dù biết mình sắp làm chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần Thường Minh không biết, thì trong mắt anh, cô ta vẫn có thể là con người trước đây.
Nhưng giờ đây, Thường Minh lại xuất hiện ở đây, vào một thời điểm cô ta không ngờ đến, theo một cách cô ta hoàn toàn không đoán trước được.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô ta… cuối cùng đã trở thành hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giữa cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng, nơi sâu thẳm trong lòng Hướng Hồng Ngư lại trào lên một thứ cảm giác khoan khoái khó tả—như thể cô ta cuối cùng cũng có thể buông bỏ tất cả, thoát khỏi những xiềng xích đã trói buộc mình bấy lâu nay.
Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người đối diện, thấp giọng nói: "Anh không nên đến đây."
Thường Minh chính là sợi dây đã níu giữ cô ta, khiến cô ta mãi lưỡng lự trên bờ vực nguy hiểm, chưa bao giờ thực sự bước qua ranh giới. Nhưng bây giờ…
Người đối diện vẫn im lặng, như thể không biết phải nói gì.
Hướng Hồng Ngư lại hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"
Cuối cùng, Thường Minh mở miệng, giọng khàn khàn: "Hướng Tình nhắn tin cho tôi."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Hướng… Tình!" Hướng Hồng Ngư nghiến răng đọc tên cô, cơn phẫn nộ trào dâng trong lồng ngực, cô ta hận không thể lập tức bóp c.h.ế.t đối phương.
Nhưng trong cuộc đối đầu vừa rồi, kẻ thua cuộc là cô ta.
Thường Minh xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc bí mật của cô ta đã hoàn toàn bị vạch trần. Cô ta thua triệt để, không còn đường quay đầu.
Điều này càng khiến lòng căm hận của cô ta bùng lên dữ dội. Trong đôi mắt ấy, ánh sáng bình thường dần bị một sắc đỏ yêu dị thay thế. Sự hung bạo và điên cuồng vẫn luôn bị kìm nén bên trong cơ thể cô ta giờ đây bắt đầu chiếm lĩnh hoàn toàn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tia khí vận màu vàng cuối cùng còn sót lại trên người Hướng Hồng Ngư rời khỏi cô ta, quay trở về bên Hướng Tình.
Theo kế hoạch của Khổ Chân Đại sư, nếu mọi việc diễn ra thuận lợi, sau khi hoàn thành việc mượn khí vận, Hướng Tình sẽ phục hồi khí vận cá chép, thậm chí có cơ hội tiến xa hơn mà hóa rồng. Còn Hướng Hồng Ngư, khí vận sẽ trở về trạng thái bình thường, có thể sống một đời yên ổn.
Dù chỉ là một vận mệnh bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng ít nhất nó cũng không mang theo nguy hiểm, có thể giúp cô ta sống một đời bình yên.
Nhưng bây giờ, Hướng Hồng Ngư đã thua trong cuộc chiến giành lấy khí vận với Hướng Tình, nên chỉ còn một kết cục duy nhất.
Luồng sát khí đã bị phong ấn suốt mười tám năm qua, nay cuối cùng cũng được giải phóng, không còn bất cứ sự kiềm chế nào. Việc đầu tiên nó làm chính là phản phệ chủ nhân của nó.
"A——!"
Một tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên, không hề giống âm thanh của con người.