Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 118



 

Thường Minh vốn còn chìm trong một cảm xúc phức tạp, đột nhiên giật mình, lập tức lao đến muốn kiểm tra tình trạng của cô ta. Nhưng ngay khi nhận ra động tác của anh, Hướng Hồng Ngư đã nhanh hơn một bước, né tránh rồi biến mất vào bóng tối.

 

Bàn tay Thường Minh chỉ chộp vào không khí. Anh đứng đó, thất thần.

 

Một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, gào thét nức nở dọc theo hành lang dài hun hút.

 

Tại một tòa cao ốc gần nhà hát.

 

Khổng tiên sinh đứng cạnh cửa sổ, quan sát những biến đổi của cục diện bên dưới, khẽ thở dài đầy thất vọng.

 

Chuyện đoạt khí vận, cuối cùng vẫn thất bại.

 

Nhưng đến thời điểm này, ông ta vốn cũng không còn quá kỳ vọng vào chuyện đó nữa. May mắn thay, ông ta vẫn còn sắp xếp những phương án khác, dù gì thì chuyến đi này cũng không hề vô ích.

 

Nghĩ vậy, Khổng tiên sinh thu tay về, để lộ ra món đồ đang đặt trên bệ cửa sổ—một con búp bê đất nung. So với lúc mới tạo ra, bây giờ, con búp bê này đã toàn thân phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị, toát lên một luồng khí tức tà ác khiến người ta kinh hãi. Cảm giác sống động của nó cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Vừa rồi, ông ta đã lợi dụng mối liên kết giữa con búp bê này và Hướng Hồng Ngư, trong khoảnh khắc quan trọng nhất, khẽ can thiệp vào tâm trí cô ta.

 

Và rồi...

 

Ông ta vừa có được thứ còn lớn hơn so với dự kiến.

 

Lộ Tranh đang miêu tả hình dạng hiện tại của khí vận cá chép cho Hướng Tình thì khóe mắt anh bỗng bắt gặp một bóng đen lướt qua.

 

Anh lập tức quay đầu nhìn, trầm giọng nói: "Hỏng rồi, là hung sát!"

 

"Hung sát?" Hướng Tình sững sờ trong chốc lát, sau đó cũng lập tức hiểu ra, kinh ngạc nhìn anh: "Là Hướng Hồng Ngư… không thể nào?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Cô đã nghĩ đến việc thất bại hôm nay sẽ gây ra cú sốc lớn cho Hướng Hồng Ngư, khiến cô ta buộc phải chấp nhận sự thật rằng mình đã thua cuộc. Khi nãy, Lộ Tranh nói khí vận của cô đã hồi phục, Hướng Tình cũng đoán rằng suy đoán của mình đã trở thành hiện thực. Nhưng cô không ngờ rằng, khi không còn khí vận cá chép trấn áp, sát khí trên người Hướng Hồng Ngư lại bùng phát?

 

Phải biết rằng, bây giờ cô ta vẫn là một con người bằng xương bằng thịt.

 

Lộ Tranh chỉ vô tình bị sát khí xâm nhập đã rắc rối đến mức đó, đến giờ vẫn phải ngồi xe lăn. Vậy nếu hung sát hoàn toàn phát tác trên người Hướng Hồng Ngư, cô ta sẽ ra sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hướng Tình tuy không nhìn thấy cảnh tượng lúc này, nhưng trong lòng đột nhiên dấy lên bất an, vội hỏi: "Chúng ta có nên đuổi theo không?"

 

Cô không quên, lần trước khi ở Trường Ninh Tự, thái độ của Liễu Nhân Đại sư rất rõ ràng, nếu hung sát đã tự nguyện chuyển sinh thành người, không còn hại thế gian, thì phải giữ lại một đường sống cho cô ta. Nếu phá vỡ trạng thái cân bằng hiện tại, chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

 

Mười tám năm trước, nơi nào hung sát xuất hiện, nơi đó gặp tai họa. Mười tám năm sau, chẳng lẽ điều đó lại tái diễn?

 

Lộ Tranh cau mày nhìn về hướng luồng sát khí đang tản ra xa, nghe thấy câu hỏi của Hướng Tình, anh mới thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi đi xem, em ở lại đây."

 

"Tôi cũng đi." Hướng Tình lập tức giữ lấy xe lăn của anh.

 

Lộ Tranh đẩy tay cô ra, nhìn cô kiên định nói: "Đây là trách nhiệm của tôi, là cái giá mà tôi phải trả, em đừng nhúng tay vào."

 

"Sao có thể chỉ là trách nhiệm của anh?" Hướng Tình phản bác.

 

Giữa Lộ Tranh và hung sát quả thực có mối thù sâu đậm, nhưng chẳng lẽ cô thì không? Đối với cô, từ đầu đến cuối, sự cân bằng mà Liễu Nhân Đại sư hy vọng có thể giữ vững vốn không tồn tại. Cô và Hướng Hồng Ngư sớm đã ở thế đối lập, trận chiến này không thể tránh khỏi, và kết cục của nó cũng đã định sẵn là một mất một còn.

 

Diễn biến hôm nay có hơi vượt ra ngoài dự tính của cô, nhưng cô đã thắng, vậy thì cô cũng phải có trách nhiệm thu dọn hậu quả của trận chiến này.

 

Xét cho cùng, trách nhiệm của cô còn lớn hơn của Lộ Tranh.

 

Bởi lẽ, hung sát và Hướng Hồng Ngư vốn là một thể, Lộ Tranh chỉ muốn báo thù, có thể trực tiếp tìm đến cô ta. Nhưng Hướng Tình thì khác, cô bắt buộc phải giành lại khí vận của mình từ tay Hướng Hồng Ngư.

 

Lộ Tranh lắc đầu, vẫn kiên quyết phản đối: "Em vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, đi theo chỉ khiến em trở thành mục tiêu của hung sát."

 

"Tôi đã hồi phục rồi." Hướng Tình lập tức phản bác, "Chính anh vừa nói đấy thôi, khí vận của tôi đã khôi phục hoàn toàn. Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ tình hình của cô ta thế nào, có tôi đi cùng, ít nhất có thể đảm bảo an toàn."

 

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để Lộ Tranh đi một mình.

 

Bởi vì cách duy nhất mà anh có thể sử dụng để đối phó với hung sát là biến bản thân thành vật chứa, hấp thụ bao nhiêu thì hấp thụ. Nhưng quá trình này không chỉ vô cùng đau đớn mà còn cực kỳ nguy hiểm. Lộ Tranh đã bỏ ra cái giá rất lớn để duy trì sự cân bằng giữa hai loại khí trong cơ thể, bình thường chỉ hấp thụ một ít sát khí đã rất khó khăn, nếu trực diện đối đầu với hung sát, chắc chắn anh sẽ không có cửa thắng.

 

"Em…" Lộ Tranh thở dài một hơi, cuối cùng cũng không thể lay chuyển cô, "Thôi được, đi thôi."