Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 120



 

Hướng Tình cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã nhận ra điều gì đó. Cô gãi đầu, giơ tay lên yếu ớt nói: "Ừm… là tôi nhắn tin cho anh ta. Chắc anh ta đến nhà hát trước, rồi lần theo dấu vết đến đây."

 

Về việc Thường Minh đến nhanh hơn cả họ đi xe cũng không có gì lạ, vì anh ta có thể di chuyển theo đường thẳng như hung sát.

 

Lộ Tranh sững sờ, nhíu mày: "Lúc nào?"

 

"Chắc lúc anh gọi điện triệu tập người đến hỗ trợ thì phải." Hướng Tình nhìn lên trời.

 

Không phải chỉ có mình Lộ Tranh biết "triệu hồi đồng minh". Hướng Tình không quên, Thường Minh chính là quân bài cuối cùng mà cô đã chuẩn bị cho Hướng Hồng Ngư. Và hôm nay, không nghi ngờ gì nữa, chính là lúc cần phải sử dụng con át chủ bài này. Vì vậy, trước khi bước vào cuộc đối đầu cuối cùng với Hướng Hồng Ngư trong nhà hát, cô đã nhắn tin cho Thường Minh.

 

Hướng Hồng Ngư đã ra tay một cách phô trương như vậy, chứng tỏ cô ta sắp hết đường lui rồi. Sau khi bại trận, nếu lại bị Thường Minh nhìn thấu chân tướng, cô ta chắc chắn sẽ bị đ.á.n.h sập hoàn toàn về mặt tâm lý.

 

Giờ xem ra, hiệu quả thực sự rất tốt, thậm chí là… tốt hơn cả dự đoán.

 

Lộ Tranh liếc nhìn Hướng Tình, thấy cô có vẻ phức tạp, trầm ngâm một chút rồi nói: "Không phải lỗi của em. Những tai hoạ như thế này nên được phơi bày sớm thì hơn, nếu không, nếu cô ta cứ ẩn náu trong xã hội loài người, ai biết sau này sẽ làm ra chuyện gì?"

 

Ừm… nếu theo nguyên tác mà nói, ngoài việc cướp đoạt khí vận của Hướng Tình, Hướng Hồng Ngư cũng chưa từng làm chuyện gì khác quá ác độc.

 

Nhưng Hướng Tình cũng hiểu, đây không phải là một cuốn tiểu thuyết, mà là một thế giới chân thực. Những gì được viết trong sách chưa chắc đã là toàn bộ sự thật, thậm chí có thể chỉ là phần bề nổi mà thôi.

 

Cô lắc đầu: "Tôi biết. Dù tôi không ra tay với cô ta, thì cô ta cũng sẽ ra tay với tôi thôi. Hơn nữa, trong chuyện này, người có lỗi chỉ có cô ta, tôi chưa từng nợ cô ta bất cứ thứ gì."

 

Dù là Hướng Hồng Ngư lợi dụng khí vận của cô để bảo vệ bản thân, hay là vợ chồng Hướng Quân Minh tham lam muốn đoạt thêm nhiều lợi ích từ chuyện này, thì dù là Hướng Tình hay nguyên chủ, đều chưa từng làm gì có lỗi với bọn họ. Cô hoàn toàn không áy náy.

 

Xe chậm rãi dừng lại, Thường Minh quay đầu nhìn, thấy là họ thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Dù sao, một người đã gọi điện tiết lộ chuyện bị ôm nhầm và mượn khí vận, một người đã nhắn tin báo cho anh biết động thái của Hướng Hồng Ngư, mục đích của họ, làm sao anh không đoán được?

 

Những sự thật mà anh chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới, cuối cùng lại bị vạch trần theo một cách tàn khốc như thế này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều khiến Thường Minh đau khổ là anh không thể trách bọn họ, vì những gì Hướng Hồng Ngư làm thực sự sai trái. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể buông bỏ được.

 

Một người bạn thân thiết, một người tình từng hứa hẹn lại mang một gương mặt khác. Hướng Hồng Ngư chính là hung sát mà anh đã truy lùng nhiều năm qua. Điều này không chỉ là cú sốc đối với Hướng Hồng Ngư, mà còn là cú sốc đối với chính anh, gần như đảo lộn toàn bộ cuộc sống mà anh đã dày công xây dựng bao năm nay, giống như trời long đất lở vậy.

 

Những ký ức từng tốt đẹp, nay đều bị phủ lên một lớp màu sắc khác, biến đổi hoàn toàn ý nghĩa của chúng.

 

Nhưng khi Lộ Tranh và Hướng Tình bước xuống xe, Thường Minh theo phản xạ quay người đối diện với họ, tay nắm chặt thanh kiếm, bày ra tư thế cảnh giác trước họ chứ không phải với hung sát đang ở phía sau.

 

Ánh mắt Lộ Tranh tối lại, đẩy xe lăn tiến lên: "Thường Đạo trưởng, anh làm thế này là có ý gì?"

 

Hướng Tình theo sát phía sau anh.

 

Thường Minh không hỏi những câu vô nghĩa như "Tại sao hai người lại làm vậy?", vì anh hiểu rằng quan điểm khác nhau, mục tiêu khác nhau, nói những điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Anh cũng không thể yêu cầu họ rút lui ngay lúc này. Vì vậy, anh chỉ siết chặt chuôi kiếm, cuối cùng hỏi một câu duy nhất: "Hai người định làm gì?"

 

Lúc này, Lộ Tranh mới cảm thấy may mắn vì trước khi đến đây, anh đã gửi tin báo ra ngoài và nhờ những người ở lại tập hợp thêm nhân lực.

 

"Tất nhiên là triệu tập giới huyền thuật, cùng nhau tìm cách giải quyết hung sát." Anh nói.

 

Vẻ mặt Thường Minh thoáng ảm đạm.

 

Anh hiểu rõ, một khi chuyện này trở thành vấn đề công khai, không ai có thể thay đổi kết cục nữa.

 

Ngón tay nới lỏng chuôi kiếm, anh lùi lại một bước, nhường đường.

 

Anh vẫn không thể buông bỏ Hướng Hồng Ngư, vì điều đó giống như phải x.é to.ạc một phần trong chính tâm hồn mình. Hướng Hồng Ngư là mối ràng buộc sâu sắc nhất của anh với nhân thế, và cô ta cũng là sợi dây cuối cùng kết nối anh với thế giới này.

 

Anh vốn dĩ là một cỗ máy vô cảm, vô dục, sống chỉ vì một mục đích duy nhất là trừ tà diệt sát. Chính Hướng Hồng Ngư đã khiến anh trở thành một con người.

 

Mà có những thứ, một khi đã có được thì không thể nào buông bỏ. Bây giờ, anh không biết phải làm sao để quay lại làm một cỗ máy như trước đây nữa.

 

Chỉ là, anh cũng không thể ngăn cản người khác đối phó với cô ta.