Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 121



 

Anh là Thường Minh… Năm hung sát thoát ra khỏi phong ấn, anh chỉ mới chín tuổi. Nhưng ngay từ lúc đó, Thường Minh đã có một linh cảm vô cùng mãnh liệt rằng trách nhiệm của anh là phải tìm ra con hung sát đã trốn thoát kia. Suốt mười tám năm bôn ba giữa nhân gian, anh chưa từng quên sứ mệnh này. Nhưng anh không ngờ rằng, cuối cùng nó lại xuất hiện trước mắt anh theo cách này.

 

Dẫu vậy, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể để nó tiếp tục tồn tại bên ngoài, trở thành một mối họa tiềm ẩn.

 

Lộ Tranh và Hướng Tình lướt qua anh, tiếp tục tiến vào bên trong. Đi được vài bước, Hướng Tình chợt quay đầu lại, nhìn Thường Minh vẫn đứng yên một chỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trong nguyên tác, cái kết viên mãn chỉ có thể tồn tại khi Thường Minh không biết sự thật. Còn bây giờ, họ đã cưỡng ép ném sự thật này vào mặt anh ta.

 

Nếu để anh ta tự lựa chọn, liệu kết cục sẽ ra sao?

 

"Bây giờ phải làm sao?" Chỉ đến khi đã tạo khoảng cách với Thường Minh, chắc chắn rằng hắn không thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên này, Hướng Tình mới khẽ hỏi.

 

Lộ Tranh suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước tiên bố trí một trận pháp tạm thời để phong tỏa nơi này, tránh phát sinh thêm bất trắc. Nếu có người vô tình đi vào đây, hoặc nếu hung sát gây ra động tĩnh gì, chúng ta cũng có thể kiểm soát được."

 

Nếu chỉ là bày trận xung quanh khu vực này thì không kinh động đến Hướng Hồng Ngư, độ nguy hiểm cũng không quá cao.

 

Sau đó, chỉ cần chờ đợi các đồng đạo đến là được.

 

Nghe vậy, Hướng Tình nhẹ nhõm thở phào.

 

Cô vẫn chưa học đến phần kiến thức về trận pháp, chẳng biết gì cả, nên chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ Lộ Tranh, tiện thể nghe anh giảng giải. Phương pháp vừa thực hành vừa giải thích thế này lại vô cùng trực quan, khiến cô cảm thấy học hỏi được không ít điều.

 

Trận pháp này không quá phức tạp, chỉ là phạm vi hơi lớn nên tốn khá nhiều thời gian. Đến khi hoàn tất mọi thứ thì đã là nửa đêm.

 

Nửa phần sau của công việc thậm chí phải nhờ đến ánh sáng từ đèn pin điện thoại của Hướng Tình, được cô giơ lên chiếu sáng trong màn đêm mờ mịt.

 

Khi Lộ Tranh tuyên bố xong xuôi, pin điện thoại của Hướng Tình đã tụt đến vạch đỏ.

 

Lúc này cô mới nhớ ra: "Chúng ta vẫn chưa báo vị trí này cho người khác."

 

"Không sao, bây giờ báo cũng chưa muộn." Lộ Tranh nói, "Đã khuya lắm rồi, dù có sắp xếp gì thì cũng phải đợi đến ngày mai. Hơn nữa, còn nhiều người đang từ nơi khác chạy đến, đâu thể không đợi họ."

 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hướng Tình, cô dò xét: "Anh cố tình à?"

 

Lộ Tranh không phủ nhận: "Tốt nhất là hoàn thành trận pháp bao quanh trước, tránh để có kẻ nảy sinh ý đồ khác."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều này không phải không có khả năng. Dù hung sát là thứ mà ai cũng khiếp sợ, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận sự mạnh mẽ của nó. Ngay cả Hướng Quân Minh, một người hoàn toàn không hiểu gì về huyền thuật, còn muốn lợi dụng nó để đạt được mục đích, huống hồ là những kẻ trong giới huyền thuật, những người thực sự hiểu rõ giá trị của nó?

 

Những kẻ như Khổ Thích thì không cần bàn, chắc chắn sẽ nhắm vào hung sát. Nhưng ngay cả trong số các chính phái tu sĩ, với số lượng người đến đây đông như vậy, ai dám chắc không có kẻ mang lòng dạ riêng?

 

Còn Lộ Tranh, anh không thể để bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra ở bước cuối cùng này.

 

Hướng Tình còn có thể nói gì đây?

 

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Chẳng lẽ cứ ở đây đợi đến sáng mai?"

 

Lộ Tranh bật cười: "Dĩ nhiên là về nhà."

 

"Còn nơi này… anh không lo lắng sao?"

 

"Không lo." Lộ Tranh liếc nhìn về hướng của Thường Minh. Dù trời tối đến mức không thể nhìn thấy bóng dáng anh ta, nhưng anh biết chắc rằng, Thường Minh vẫn đang đứng đó. "Sẽ có người trông chừng giúp chúng ta."

 

Hướng Tình hiểu ngay ý của anh, lập tức cạn lời: "Anh ngay cả anh ta cũng không tha sao?"

 

"Không phải tôi không buông tha anh ta." Lộ Tranh cụp mắt, giọng nói trầm thấp, "Mà là ngoài chính anh ta ra, không ai có thể buông tha cho anh ta."

 

Giống như bản thân Lộ Tranh vậy, suốt bao năm nay, anh chưa bao giờ muốn buông bỏ quá khứ, chưa từng bước ra khỏi thù hận. Một số chuyện, một khi đã xảy ra, thực ra chẳng để lại cho con người bất kỳ lựa chọn nào.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Cõi trần gian này, đâu đâu cũng là đạo trường để tu hành.

 

Trên đường về, cả hai người đều không có tâm trạng để nói chuyện. Rõ ràng không quá mệt, nhưng lại cảm thấy một nỗi uể oải sâu sắc, khiến họ chẳng muốn mở miệng.

 

Nhưng dù mệt mỏi đến rã rời, họ lại có phần bồn chồn, không thể ngủ được.

 

Hướng Tình lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng đành bất lực ngồi dậy, bắt đầu nghiên cứu khí vận của mình.

 

Trước đây, do khí vận liên tục phục hồi từng chút một, những thử nghiệm cô thực hiện cũng thường bị gián đoạn, chưa có cơ hội nghiên cứu sâu. Giờ thì cuối cùng cô cũng có thể tập trung nghiên cứu.

 

Đắm chìm trong nghiên cứu, Hướng Tình không chỉ quên đi những cảm giác khó chịu và mệt mỏi trong ngày, mà thậm chí còn quên cả thời gian. Chỉ đến khi tinh thần bị tiêu hao quá mức, cảm thấy hơi đuối sức, cô mới xoa trán, phục hồi lại ý thức, rồi giật mình nhận ra trời đã tảng sáng.