Cũng chính vì điều này mà họ luôn cố gắng tránh để Lộ Tranh và Thường Minh trực tiếp đối đầu. Chỉ cần hai người không trở thành kẻ thù, thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn. Chỉ khi nào có sự chuẩn bị hoàn toàn chắc chắn, thì mới tung ra quân bài này.
Nhưng lần này, Thường Minh mắc sai lầm, bị lôi kéo vào vụ việc liên quan đến hung sát, thậm chí còn không tham gia cuộc họp. Chuyện của Hướng Hồng Ngư trước đây không công khai với các đệ tử bình thường, nhưng với những nhân vật đứng đầu trong giới huyền thuật thì không thể giấu diếm được.
Thái Nhất phái đuối lý, không thể cứng rắn như trước. Thượng Thanh Phái nhân cơ hội phản công, tất nhiên giành được ưu thế vượt trội. Nếu không nhờ đó, Lộ Tranh cũng khó có thể dễ dàng dẫn dắt và kiểm soát phương hướng của cuộc họp đến vậy.
Những chuyện này, Hướng Tình đương nhiên hiểu rõ. Cô nói: "Tôi cứ tưởng anh không thích những chuyện này chứ."
"Đúng là không thích." Lộ Tranh thản nhiên đáp. "Nhưng một khi đã làm, thì phải làm tốt nhất có thể."
Ôi trời… hóa ra anh là kiểu nghiện đứng top à.
Nhưng cũng đúng thôi, với những thứ mà Lộ Tranh trải qua trong đời, anh không thể không tranh đấu. Anh phải tranh giành với trời để giành lấy mạng sống, cũng phải tranh thắng với người. Nếu không tranh, anh đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Huống hồ, không thích và không giỏi là hai chuyện khác nhau. Không giống như Thường Minh chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, cũng như không có thiên phú, Lộ Tranh lại hoàn toàn có thể được xem là thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực này.
Có người tuân thủ quy tắc, có người phá vỡ quy tắc, có người lượn lờ ở ranh giới của quy tắc, còn Lộ Tranh, anh chọn tham gia vào việc lập ra quy tắc.
Đối với anh, chuyện này không hề khó hơn việc trừ tà đuổi quỷ.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể bảo vệ được những thứ mình muốn bảo vệ.
Ví dụ như bây giờ, đã không còn ai nhắc đến việc chính anh và Hướng Tình đã dồn ép Hướng Hồng Ngư đến bước đường này, càng không có ai tranh luận xem cách làm này đúng hay sai. Người duy nhất có thể lên tiếng phản đối chỉ có Trường Ninh Tự – nơi biết rõ toàn bộ sự việc, nhưng vì nể mặt Hướng Tình, Liễu Nhân Đại sư cũng không nói gì.
Những chuyện này, không cần phải nói với Hướng Tình.
Thế nên Lộ Tranh nhanh chóng chuyển chủ đề: "Bị trì hoãn nhiều ngày như vậy, chắc hẳn khả năng kiểm soát khí vận của em cũng tiến bộ không ít rồi nhỉ?"
"Hê hê!" Hướng Tình nghe vậy liền cười đắc ý, nhìn lên con cá lớn trên đỉnh đầu. Tâm niệm vừa động, con cá lập tức thu nhỏ lại, biến thành một con cá vàng chỉ bằng lòng bàn tay, rơi xuống tay Hướng Tình. Nó khéo léo vẫy đuôi, trông rất linh hoạt.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Lộ Tranh khẽ co lại.
Anh không mở thiên nhãn, vậy mà vẫn nhìn thấy khí vận của Hướng Tình!
Hướng Tình đưa tay ra trước mặt anh, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Anh có muốn chạm thử không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Tranh cũng không khỏi kinh ngạc: "Có thể chạm vào sao?"
Phải biết rằng, bản chất của khí vận chính là một luồng "khí", dù có ngưng tụ đến đâu, có chân thực thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào. Nhưng nghe lời của Hướng Tình, dường như không phải vậy, sao có thể không kinh ngạc?
"Thử xem đi!" Hướng Tình nói.
Lộ Tranh nhìn cô một cái, sau đó cẩn thận nâng tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào con cá vàng trong lòng bàn tay cô.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Khi cảm giác lạnh lẽo, trơn mượt của lớp vảy vàng truyền từ đầu ngón tay lên não, Lộ Tranh đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng hoang đường. Trong khoảnh khắc, anh không thể phân biệt được đâu là hư, đâu là thực.
Anh có thể dùng vô hình khí để điều khiển vật thể hữu hình trong một khoảng thời gian, điều này đã hiếm có trong giới huyền học. Nhưng Hướng Tình lại càng giỏi hơn, cô biến thẳng khí vận thành vật thể.
Một lúc sau, Lộ Tranh mới cảm thán: "Ai cũng nói tôi có thiên phú đỉnh cao trong huyền học, đó là vì bọn họ chưa từng gặp em."
Hướng Tình lắc đầu: "So với anh, đây chỉ là trò trẻ con mà thôi."
Phải biết rằng, Lộ Tranh mỗi giây mỗi phút đều phải dùng khí vận của mình để đối kháng với sát khí trong cơ thể, đồng thời vẫn duy trì cuộc sống bình thường. Đừng nói đến sức chịu đựng, chỉ riêng khả năng kiểm soát chính xác này, Hướng Tình còn kém xa.
Lộ Tranh bật cười: "Ở đây không có người ngoài, đừng tâng bốc lẫn nhau nữa."
Anh khẽ vuốt ve lớp vảy cá trơn bóng, nếu có gì khác biệt so với cá thật thì đó là mặc dù con cá vàng này lạnh lẽo khi chạm vào, nhưng thực tế lại mang đến một cảm giác ấm áp dễ chịu, không giống cá thật ướt nhẹp và nhớp nháp.
"Ngoài cái này ra, còn gì khác không?" Anh hỏi.
Hóa hư thành thực trông thì ấn tượng, nhưng trong thực chiến lại không có nhiều tác dụng.
"Có, có chứ!" Hướng Tình ngồi thẳng dậy, hơi tập trung tinh thần rồi hô lên: "Lá chắn phòng hộ!"
Còn chưa kịp để Lộ Tranh cười nhạo hành động ngốc nghếch này, con cá vàng đã há miệng phun ra một quả bong bóng vàng óng. Gặp gió, quả bong bóng nhanh chóng phình to, bao trùm cả hai người họ, rồi mới dừng lại.
"Lộ Tranh: "……"
Cá chép phun bong bóng, kỳ lạ nhưng lại hợp lý một cách khó hiểu."