"Phù…" Hướng Tình mở cửa ban công, không khí buổi sớm lành lạnh ùa vào, khiến cô lập tức tỉnh táo hơn.
Đã đến giờ này rồi, cô cũng chẳng định ngủ nữa, liền đi rửa mặt, sau đó xuống nhà chuẩn bị cho những việc sắp tới.
Trong lúc ăn sáng, Lộ Tranh nhận ra trạng thái của cô không ổn, liền nhíu mày hỏi: "Không ngủ ngon sao?"
"Ừm…" Hướng Tình ngập ngừng.
Lộ Tranh đã đoán ra, nhướng mày nói: "Xem ra là không ngủ?"
"… Phải." Hướng Tình thành thật gật đầu.
Lộ Tranh nhìn đồng hồ, nói: "Còn sớm, em về phòng ngủ thêm chút đi."
Thấy cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, anh lại bất đắc dĩ nói thêm: "Yên tâm đi, muốn tập hợp toàn bộ những nhân vật quan trọng trong giới huyền thuật không phải chuyện dễ, cho dù tất cả đã có mặt tại Diệp Thành, cũng sẽ không lập tức hành động ngay. Còn nhiều việc cần chuẩn bị nữa, em cứ yên tâm mà ngủ đi."
Hướng Tình nghe vậy, chợt nhận ra đúng là như thế thật, liền đứng dậy trở về phòng.
Thực ra cô đã rất mệt, rất buồn ngủ rồi. Khi thay đồ ngủ, vừa nằm xuống giường, cô lập tức ngủ thiếp đi, không còn trằn trọc như tối qua nữa.
Có lẽ là do tối qua tập trung quá mức, mà trong giấc mơ, cô vẫn tiếp tục nghiên cứu cách sử dụng khí vận theo nhiều phương thức khác nhau.
Sự thật chứng minh rằng Lộ Tranh đã đúng. Hướng Tình từng nghĩ họ sẽ đợi trời sáng rồi lập tức xuất phát ra ngoại thành, dùng tốc độ nhanh như chớp giải quyết gọn hung sát, nhưng chuyện này hoàn toàn không xảy ra.
Chỉ riêng việc chờ đợi tất cả mọi người đến đông đủ đã mất đến hai ngày.
Sau đó, lại mất thêm ba ngày để tổ chức cuộc họp bàn bạc xem nên xử lý hung sát thế nào.
Dĩ nhiên, trong quá trình này, mọi người cũng không phải hoàn toàn không làm gì. Đã có không ít nhóm người ra tay gia cố từng lớp trận pháp bên ngoài của Lộ Tranh, bao vây khu vực trong núi Ngũ Phong chặt như nêm cối. Phải đảm bảo không có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, mọi người mới yên tâm họp bàn chứ!
Cuối cùng, Hướng Tình cũng chờ đến phát bực, không nhịn được hỏi Lộ Tranh: "Các anh ở trong giới huyền thuật đều làm việc thế này à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu không phải chuyện quá cấp bách, thì phần lớn đều thế." Lộ Tranh cười khổ, "Vậy nên, hầu hết các vụ việc đều không triệu tập nhiều người thế này."
Hướng Tình bỗng hiểu ra vì sao cả Lộ Tranh lẫn Thường Minh đều là những kẻ hành sự một mình. Không chỉ vì bọn họ có năng lực mạnh, các đệ tử trong môn phái có lẽ cũng khó mà theo kịp, mà còn vì một khi số lượng người tham gia quá đông, tình huống sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều. Rõ ràng chỉ là chuyện đơn giản như trừ tà diệt sát, vậy mà lại có vô số vấn đề phát sinh.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, không những Lộ Tranh tham gia đầy đủ vào cuộc họp từ đầu đến cuối, mà anh còn có tiếng nói khá lớn, dần dần thậm chí còn dẫn dắt cả cuộc thảo luận, khiến kết quả cuối cùng nghiêng về phương án mà anh mong muốn.
Thật đúng là… không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hướng Tình chợt nhớ lại, khi trước Lộ Tranh đã từ chối việc cô bái nhập Thượng Thanh phái, nói rằng nếu do anh đích thân dạy dỗ thì có thể giúp cô tránh được nhiều rắc rối và ràng buộc.
Lúc ấy, cô chưa từng tiếp xúc với giới huyền thuật, nên không quá hiểu ý anh. Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng đã thực sự cảm nhận được rồi.
Dù quy trình có dài lê thê đến đâu, rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc.
Dưới sự thúc đẩy của Lộ Tranh, đến ngày thứ sáu, cuối cùng tất cả mọi người cũng sơ bộ đạt được sự đồng thuận, thống nhất phương châm hành động, lấy việc tiêu diệt hung sát làm mục tiêu chính.
Dù ai cũng đoán rằng, dựa theo tình hình hiện tại, không thể nào dễ dàng tiêu diệt hung sát được. Nhưng ít nhất, có nguyên tắc hành động này, khi ra tay sẽ không còn phải dè dặt, lo lắng chuyện "bắt sống", không còn bị bó buộc tay chân.
Còn về kế hoạch chi tiết hơn? Chuyện này thì không cần phải bàn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dù đều tự xưng là chính đạo, nhưng mỗi người vẫn là một thế lực riêng, chẳng ai có thể kiểm soát ai. Hơn nữa, đối mặt với hung sát, ai cũng có toan tính của riêng mình. Giờ đây, dù bề ngoài thì liên minh với nhau, nhưng chẳng ai muốn để người khác chỉ huy, nên chỉ có thể tạo thành một liên minh lỏng lẻo, thống nhất về phương hướng hành động. Còn kế hoạch cụ thể thế nào, đương nhiên mỗi phe tự lo liệu.
Vậy nên, sau khi thảo luận xong, hành động ngược lại trở nên nhanh chóng hơn hẳn. Không ai muốn bị tụt lại phía sau, ai cũng muốn là người đầu tiên đến núi Ngũ Phong.
Trên xe, Hướng Tình quan sát Lộ Tranh, cảm thấy có chút kỳ lạ. Dù anh không cười, nhưng bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể nghĩ đến một từ: hớn hở.
"Cảm giác của anh hình như khá tốt nhỉ?" Cô nghi hoặc hỏi.
Lộ Tranh mỉm cười đáp: "Trong cuộc họp lần này, Thái Nhất phái phải im lặng nhượng bộ, còn phía đạo môn thì chính Thượng Thanh Phái của chúng ta chiếm thế thượng phong."
Từ trước đến nay, hai phái vẫn luôn ngang sức ngang tài, đối đầu gay gắt vì vị trí đứng đầu trong giới đạo môn. Đặc biệt trong thế hệ này, đôi bên đều có một thiên tài trấn giữ, khiến cuộc đấu tranh càng trở nên khốc liệt, nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.