Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 129



 

Ông ta di chuyển quá nhanh khiến Lộ Tranh không kịp thu thế, cả hai trực tiếp va vào nhau.

 

Khổ Thích đặt lòng bàn tay lên cánh tay Lộ Tranh, trong mắt lóe lên một tia ác độc.

 

Mặc dù mục đích của ông ta là trốn thoát, nhưng Khổ Thích rất rõ ràng: hai người này đều là thiên tài kiệt xuất của đạo môn. Nếu không gây cho họ chút phiền phức, ông ta tuyệt đối không có cơ hội thoát thân. Ông ta nghiến răng, sử dụng lá bài tẩy mạnh nhất của mình.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Luồng sát khí dữ dội từ lòng bàn tay tràn vào cơ thể Lộ Tranh, sắc mặt Lộ Tranh lập tức tái nhợt.

 

Thấy vậy, Khổ Thích lập tức ổn định tinh thần.

 

Thế gian ngu muội, xem sát khí như hổ dữ, vì sợ bị phản phệ mà nghiêm cấm người trong giới huyền học sử dụng sát khí, chỉ biết trừ sát, hóa sát. Nhưng bọn họ đâu biết, hổ dữ hung hãn, nếu có thể khống chế tốt, chẳng phải sẽ trở thành át chủ bài vô địch khi đối địch sao?

 

Còn về cái gọi là phản phệ, chỉ những kẻ yếu đuối mới phải lo lắng điều đó.

 

Những đệ tử danh môn này từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu đựng sự dày vò của sát khí, tất nhiên không có sức chống cự. Trong khi đó, ông ta đã tìm ra một con đường tuyệt đối an toàn để lợi dụng sát khí.

 

Tuy chiêu này tiêu hao rất lớn, nhưng từ khi ông ta sáng tạo ra, chưa từng thất bại một lần nào.

 

Bởi lẽ điều đáng sợ nhất của sát khí chính là khả năng ảnh hưởng đến tâm trí người bị nhiễm, khơi dậy tạp niệm trong lòng họ. Cho dù là cao thủ hàng đầu, cũng sẽ vì vậy mà rối loạn tinh thần, lộ ra sơ hở, sau đó dễ dàng bị chế ngự.

 

Với Khổ Thích, khó khăn nhất chính là làm sao tiếp cận đối thủ để sát khí xâm nhập vào họ.

 

Dù sao thì những kẻ như Lộ Tranh luôn có đủ loại biện pháp phòng vệ, lại có phản xạ nhanh nhạy trước các đòn công kích từ xa. Vì vậy, ông ta đã phải vắt óc tính toán, bất ngờ ra tay, mới có thể nắm được cơ hội lần này.

 

Thế nhưng, ngay khi ông ta thành công, vừa thả lỏng đôi chút, liền nghe Lộ Tranh lạnh nhạt hỏi: "Đây chính là lá bài tẩy của ông sao?"

 

Trong lòng Khổ Thích bỗng vang lên hồi chuông cảnh báo, ông ta lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Đối diện với đôi mắt sáng rõ của Lộ Tranh, sống lưng ông ta lạnh toát, vội vàng định rút lui.

 

Nhưng ông ta vốn đã lao tới từ trên cao, lúc này chỉ có thể mượn lực từ cánh tay Lộ Tranh. Thế nhưng vừa mới ấn xuống, ông ta lập tức cảm nhận được một cơn đau nhói như kim châm lửa đốt truyền đến từ lòng bàn tay.

 

"Tôi đã thử lá bài tẩy của ông rồi, vậy giờ đến lượt ông thử của tôi." Lộ Tranh trầm giọng nói.

 

Theo lời hắn, cơn đau kia như có sinh mệnh, ngay khi cảm ứng được sát khí trên người Khổ Thích, liền điên cuồng lan tràn, không những bao bọc toàn thân ông ta, mà còn không ngừng len lỏi vào tứ chi cốt tủy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giống như một thùng dầu bị đổ lên lửa, luồng khí vận màu tím hình rồng của Lộ Tranh khi gặp sát khí trên người Khổ Thích liền lập tức bùng lên, khai chiến quyết liệt.

 

Cơn đau này, Lộ Tranh đã quá quen thuộc, thậm chí mỗi ngày đều chịu đựng. Nhưng đối với Khổ Thích, đây là lần đầu tiên.

 

"A——!" Sự đau đớn tột cùng khiến ông ta gào lên t.h.ả.m thiết.

 

Trong cơn mơ hồ, ông ta thậm chì còn dường như nghe thấy tiếng "xèo xèo" phát ra từ tận trong xương tủy mình, như thể mỡ bị ném lên lửa mà tan chảy mất kiểm soát...

 

Thân thể ông ta, sức mạnh của ông ta, thậm chí là thần trí, tựa hồ bị hoà tan trong một chớp mắt.

 



 

Cao thủ giao tranh, thắng bại vốn chỉ cách nhau trong gang tấc.

 

Huống hồ, Lộ Tranh không đơn độc. Dù bị Khổ Thích kiềm chế nhất thời, phía sau anh vẫn còn một đồng đội.

 

Vậy nên, khi Khổ Thích gắng gượng tìm lại được thần trí từ cơn đau đớn tận xương tủy, thứ chờ đợi ông ta chính là hai thanh kiếm sắc bén, một trước một sau kề cận. Nhưng điều khiến Khổ Thích kinh hãi hơn cả chính là pho tượng sứ mà ông ta vẫn luôn giấu kỹ trong lòng ngực, giờ đây lại nằm trong tay Lộ Tranh.

 

Con ngươi ông ta co rút lại, nét mặt khẽ biến đổi.

 

Nhận thấy sắc mặt ông ta thay đổi, Lộ Tranh chỉ khẽ cười: "Xem ra là một thứ rất quan trọng với ông nhỉ."

 

"Khổ Thích lập tức thu lại biểu cảm, giữ vẻ lạnh lùng. Nhưng lúc này, dù có che giấu cũng đã muộn.

 

Chỉ nghe Lộ Tranh nhàn nhạt nói: "Để tôi đoán xem... Nãy giờ ông vẫn ẩn nấp trong bóng tối, thao túng hung sát, đối địch với bọn tôi. Để làm được điều đó, trên người ngươi nhất định phải có vật gì đó liên kết mật thiết với cô ấy. Chẳng lẽ chính là con búp bê này?"

 

"Nghe những lời này, Khổ Thích hiểu rõ—giả vờ ngây ngô đã không còn tác dụng nữa.

 

Ông ta đảo mắt, lập tức nói: "Không sai. Pho tượng này được tế luyện bằng m.á.u tươi của Hướng Hồng Ngư, bên trong còn chứa ngày sinh tháng đẻ của cô ta, nhờ vậy tôi mới có thể khống chế cô ta."

 

Câu này, dĩ nhiên là nói cho Thường Minh nghe.

 

Quả nhiên, ngay khi ba chữ "Hướng Hồng Ngư" vang lên, gương mặt luôn vô cảm của Thường Minh đột nhiên biến đổi. Anh ngước mắt lên, ánh mắt khóa chặt vào pho tượng trong tay Lộ Tranh.