Lúc này, Thường Minh vẫn đang đứng phía sau Khổ Thích, ông ta không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng có thể cảm nhận rõ thanh kiếm kề trên cổ mình khẽ run lên. Trong lòng Khổ Thích không khỏi thầm khen một tiếng "tốt lắm". Ông ta chờ đợi Thường Minh hành động, đợi y giành lấy pho tượng, đợi hai người kia đ.á.n.h nhau—khi đó, ông ta có thể nhân cơ hội thoát thân!
Nhưng thanh kiếm trong tay Thường Minh chỉ khẽ run lên một lần, sau đó liền giữ nguyên bất động.
Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào pho tượng, trong mắt hiện lên vô tận đau thương cùng bi thống, nhưng cuối cùng y vẫn không hành động.
Hắn chung quy vẫn là Thường Minh.
Lộ Tranh thấy vậy, cũng nhẹ nhàng thở phào. Anh cất pho tượng đi, nói với Thường Minh: "Vật này tạm thời để tôi giữ. Còn ông ta, giao cho anh đưa xuống dưới, thế nào?"
Không phải Lộ Tranh không muốn tự mình áp giải Khổ Thích, mà là anh đã gần như không thể duy trì trạng thái lơ lửng được nữa.
Dù trận chiến này nói dài thì dài, nói ngắn cũng chỉ trong mấy phút, nhưng mức độ tiêu hao đối với anh vô cùng lớn. Thậm chí ngay cả luồng sát khí bị anh áp chế trong cơ thể cũng đang dần trở nên kích động, anh phải nhanh chóng quay về chỗ đặt xe lăn.
May mắn thay, Thường Minh vẫn là người có thể tin cậy được. Lùi một bước mà nói, cho dù y không đáng tin, chỉ cần pho tượng còn trong tay Lộ Tranh, Thường Minh tuyệt đối sẽ không làm loạn.
Lộ Tranh rời đi, chưa đợi lâu, Thường Minh đã kéo Khổ Thích ra ngoài.
Không sai, là kéo. Không biết y kiếm đâu ra một sợi dây, trói c.h.ặ.t t.a.y chân Khổ Thích, rồi nắm lấy cổ áo, cứ thế kéo lê ông ta trên mặt đất mà đi, hoàn toàn không quan tâm dọc đường có đá sỏi gì không.
Lộ Tranh cũng chỉ coi như không nhìn thấy.
Người này đã quấy nhiễu bấy lâu, coi người khác như quân cờ, như công cụ, giờ chịu chút đau đớn xác thịt, cũng chỉ xem như món khai vị.
Hai người mang Khổ Thích về phía trận pháp.
Thấy Thường Minh xuất hiện, mọi người dường như không hề bất ngờ. Hoặc có thể nói, lúc trước Thường Minh chưa lộ diện mới là điều khiến họ nghi ngờ, giờ y cùng Lộ Tranh bắt được kẻ chủ mưu đứng sau, ngược lại càng khiến họ vỡ lẽ. Hóa ra là y đi bắt chủ mưu.
Sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Khổ Thích bị kéo lê trên đất.
Lão hòa thượng Liễu Nhân là người đầu tiên bước ra: "Khổ Thích, ngươi hành vi bất chính, gây nhiều tội ác, hôm nay cuối cùng cũng phải trả giá rồi!"
"Đừng gọi ta là Khổ Thích!" Vốn dĩ ông ta vẫn im lặng, quyết không hợp tác với bất kỳ cuộc tra hỏi nào, nhưng khi nghe đến cái tên này, bỗng nhiên lại không thể kiềm chế nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta căm ghét cái pháp danh mà sư trưởng Trường Ninh Tự đã đặt cho mình.
Khổ Thích—khổ nạn, khổ sự.
Ông ta vốn thông minh từ nhỏ, từ khi nhập môn đã tu luyện xuất sắc, tự nhiên sinh ra tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng. Ông ta vốn đã không thích chữ "Khổ" trong thế hệ của mình, càng căm ghét pháp danh mà sư phụ đặt cho ông ta.
Sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, ông ta đã vứt bỏ hoàn toàn cái tên này, tùy ý buông thả bản thân, không hề tuân thủ giới luật nhà Phật, phủ nhận hoàn toàn thân phận cũ.
Nhưng nhìn vào cách ông ta vẫn mặc áo cà sa đến tận bây giờ, có thể thấy ông ta vẫn chưa thể nào hoàn toàn từ bỏ đoạn quá khứ kia.
"A Di Đà Phật." Liễu Nhân hòa thượng cúi đầu, chậm rãi niệm phật hiệu: "Phàm những gì có hình tướng, đều là hư ảo. Thí chủ chấp tướng rồi."
Khổ Thích toàn thân chấn động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Liễu Nhân.
Dường như chỉ đến giờ phút này, ông ta mới nhận ra rằng, vị "sư điệt" trên danh nghĩa của ông ta giờ đã là bậc trưởng bối có địa vị cao nhất của Trường Ninh Tự. Những người năm xưa ông ta quen biết, đều đã không còn. Chỉ còn lại một mình ông ta, bị mắc kẹt trong ký ức của quá khứ, không cách nào giải thoát.
Hận thù và oán hận tích tụ bao năm, giờ đây không còn nơi nào để đặt để.
Bao nhiêu năm kiên trì, rốt cuộc lại hóa thành hư vô. Mười tám năm dày công sắp đặt, cuối cùng lại tan thành bọt nước. Với tính cách của Khổ Thích, không một điều nào trong số đó là ông ta có thể chấp nhận. Thế nhưng, ông ta lại không thể không chấp nhận.
Nét mặt hắn dần trở nên tiều tụy, vốn nhìn như một trung niên, nhưng vào khoảnh khắc này, lại mang theo nét già nua đến lạ.
Kẻ phản bội của Trường Ninh Tự, đương nhiên nên giao lại cho Trường Ninh Tự xử lý.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lộ Tranh không có hứng thú với ân oán giữa Khổ Thích và Trường Ninh Tự, càng không quan tâm đến hành trình tâm lý đã đưa ông ta đến bước đường hôm nay. Âm mưu của ông ta đã bị vạch trần, nếu trong quá trình thẩm vấn không thể moi thêm thông tin gì quan trọng hơn, kết cục của ông ta thế nào, Lộ Tranh cũng chẳng để tâm.
Anh đẩy xe lăn đi tìm Hướng Tình, nhưng không thấy cô trong đám đệ tử trẻ tuổi. Khi quay đầu lại, mới phát hiện cô đã không biết từ lúc nào mà đến đứng bên cạnh Liễu Nhân Đại sư.
Vị trí đó, rất gần với Khổ Thích, hơn nữa, nhìn động tác của cô...
Động tác điều khiển xe lăn của Lộ Tranh khẽ khựng lại, bất đắc dĩ mở thiên nhãn lên nhìn, quả nhiên thấy Hướng Tình đang thao túng con cá vàng khí vận của cô, lén lút xuống tay với Khổ Thích.