Lúc trước, khi biết chuyện ôm nhầm, Thường Minh từng hoang mang lo sợ mà nghĩ rằng, nếu không có sai sót đó, thì năm ấy, người y gặp ở Trường Ninh Tự sẽ là Hướng Tình.
Nhưng bây giờ y mới nhận ra, y lại sai rồi.
Nếu không có hung sát, y căn bản sẽ không xuống núi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi hung sát phá phong ấn mà sinh ra, cho nên tất cả chỉ là ảo ảnh giữa trời nước, là giấc mộng phù hoa, là lâu đài trên không trung, là... một sai lầm.
Giờ đây, Hướng Tình muốn chỉnh đốn lại mọi thứ cho người trong cuộc thực sự, y còn có thể nói gì nữa đây?
Thường Minh cứ thế lùi dần, từng bước, từng bước rời xa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thấy Hướng Tình vẫn nhìn theo bóng Thường Minh rời đi, Lộ Tranh không nhịn được mà hỏi, giọng có chút ghen tuông.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hướng Tình nói, "Chỉ đang nghĩ, trong các câu chuyện, yêu nữ luôn muốn mê hoặc tiên nhân xuống trần, dụ dỗ cao tăng sa ngã, nhưng có lẽ, họ vẫn nên ở yên trên mây cao thì hơn."
Nhìn bộ dạng của Thường Minh bây giờ là có thể hiểu vì sao những người tu hành lại gọi tình cảm là ‘kiếp nạn’.
"Cũng vậy thôi." Lộ Tranh nói, "Tiên nhân, cao tăng chẳng phải cũng luôn muốn c.h.é.m đầu tà ma, cảm hóa yêu nữ đó sao?"
"Haha." Hướng Tình bật cười, nghĩ kỹ thì cũng đúng, liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lộ Tranh nói không sai, nhân gian, đâu đâu chẳng phải chỗ tu hành?
Cô suy nghĩ một chút, rồi hỏi Lộ Tranh, "Vậy cô ấy… rốt cuộc anh định xử trí thế nào?"
Đừng nhìn có nhiều người tụ tập ở đây như vậy, Hướng Tình tin chắc, Lộ Tranh tuyệt đối sẽ không yên tâm giao hung sát cho người khác.
"Quả nhiên, Lộ Tranh không chút do dự nói, "Tôi sẽ đưa cô ấy về Thượng Thanh phái trước, nhờ sư phụ tạm thời trấn áp, rồi từ từ tìm cách hóa giải sát khí trên người cô ấy."
Nếu theo lời Hướng Tình, phải phân biệt hung sát với ký chủ, vậy thì không thể dùng biện pháp đơn giản thô bạo. Nếu có thể cứu người, đó vẫn là lựa chọn tốt nhất."
Thế nhưng, các bậc tiền bối ở đây sau khi nghe lời đề nghị này của Lộ Tranh, lại lộ vẻ lo lắng, không ai lạc quan về chuyện này.
"Cậu có lòng như vậy là tốt, nhưng sát khí đâu phải thứ dễ hóa giải như vậy?" Có người chất vấn.
Lộ Tranh điềm tĩnh đáp, "Đệ tử tự nhiên có cách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xung Hòa đạo trưởng nghe vậy, không khỏi nhíu mày, vội kéo Lộ Tranh sang một bên, thấp giọng hỏi, "Cái gọi là ‘cách’ của cậu, chẳng lẽ là lấy chính bản thân làm mồi nhử, dẫn sát khí ra rồi tiêu diệt nó?"
Lộ Tranh liếc nhìn về phía xa, xác nhận Hướng Tình đứng ngoài xa, không thể nghe thấy cuộc trò chuyện này, mới đáp, "Đó là cách an toàn nhất."
Mặc dù không biết sẽ phải mất bao lâu, nhưng nước chảy đá mòn, ít nhất có thể đảm bảo an toàn tối đa cho cơ thể ấy.
Xung Hòa đạo trưởng hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi nói, "Dù cậu có làm được, cũng chưa chắc bảo toàn được con bé."
Năm đó, Lộ Tranh chỉ là vô tình đi ngang qua mà bị sát khí vấy bẩn, đã trở thành như bây giờ. Đây là kết quả của việc anh nhiều năm dùng chính vận khí của mình để chống lại sát khí. Còn Hướng Hồng Ngư lại là người bị hung sát chiếm đoạt thân thể ngay từ đầu, cho dù linh hồn thật sự có thể quay về, chỉ e cơ thể này cũng khó mà chịu nổi.
Ai ai cũng biết, sát khí có đặc tính mạnh nhất là ảnh hưởng đến tâm trí con người. Người tâm tính kiên định như Lộ Tranh được mấy người chứ?
Chỉ sợ đến cuối cùng, sát khí được hóa giải, nhưng chỉ để lại một kẻ điên, hoặc một cái xác trống rỗng.
Lộ Tranh trầm mặc một lúc lâu, rồi nói, "Tôi biết. Nhưng không thể vì thế mà không làm gì cả. Dù kết quả thế nào, ít nhất tôi đã cố gắng hết sức, không thẹn với lương tâm."
"Thôi được rồi, tôi nói không lại cậu." Xung Hòa đạo trưởng lắc đầu, "Dù sao, người chịu khổ là cậu, người chịu tội cũng là cậu, cậu tự suy nghĩ cho rõ."
Lộ Tranh khẽ cười, nói, "Xin đạo trưởng tạm thời giữ bí mật giúp tôi."
Xung Hòa đạo trưởng dĩ nhiên biết anh muốn giữ bí mật với ai, không nhịn được mà nói, "Tôi không nói, chẳng lẽ con bé sẽ không biết?"
"Lúc đó, tôi đã ở Thượng Thanh phái rồi." Lộ Tranh nói.
Đây là lần đầu tiên Xung Hòa đạo trưởng nghe Lộ Tranh nói một câu có phần ‘lươn lẹo’ như vậy. Ông nhìn anh, rồi lại nhìn về phía Hướng Tình, trong lòng vui mừng thay anh, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút chua xót.
Ông đã chứng kiến Lộ Tranh trưởng thành, biết rằng đứa trẻ này không chỉ vất vả mà còn cô độc. Bao nhiêu năm qua, anh luôn cô đơn một mình, không hề xây dựng mối quan hệ sâu sắc với bất kỳ ai, cuộc sống cứ nhạt nhẽo vô vị như vậy.
May mà quá khứ đã khép lại, mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, và Lộ Tranh cũng đã có người mà anh quan tâm.
Là một học sinh ôn thi đại học lại, dù ngày hôm trước vừa mới cứu thế giới, thì ngày hôm sau vẫn phải lên lớp như thường.
Hướng Tình chống cằm bằng một tay, tay kia xoay xoay cây bút, lắng nghe giọng nói dịu dàng êm tai của giáo viên giảng giải một bài toán. Nghe một hồi, suy nghĩ của cô không khỏi bay đi chỗ khác.
"Hướng Tình, có chỗ nào không hiểu sao?" Dù gì cũng là lớp học một kèm một, giáo viên lập tức nhận ra cô đang mất tập trung, liền dừng lại hỏi.