Con cá nhỏ mà Lộ Tranh vẫn luôn cảm thấy chẳng có sức sát thương gì, lúc này lại quất từng đuôi từng đuôi vào người Khổ Thích, khiến sắc mặt ông ta tối sầm lại. Không biết có phải là ông ta ghi mối hận lên Liễu Nhân Đại sư hay không, nhưng lại không lên tiếng kêu ca gì.
Lộ Tranh do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng không tiến lên kéo Hướng Tình ra.
Dù hiện tại, những người chịu tổn thương nghiêm trọng nhất là anh và Hướng Hồng Ngư, nhưng Lộ Tranh cũng không quên rằng mục đích của Khổ Thích khi gây ra mọi chuyện là muốn đoạt lấy khí vận của Hướng Tình. Nếu kế hoạch của bọn họ thành công, thì số phận của Hướng Tình sẽ ra sao?
Nỗi thù hận này sâu đến mức nào, có đ.á.n.h ông ta một trận cũng còn là nhẹ.
Lộ Tranh vốn định phó mặc việc xử lý Khổ Thích cho Trường Ninh Tự, nhưng lúc này lại cảm thấy cần phải để mắt thêm. Nhất định phải khiến ông ta trả giá đủ.
Một lúc sau, Hướng Tình mới thu lại khí vận, quay sang tìm Lộ Tranh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cô quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, không phát hiện điều gì bất thường, liền hỏi: "Thuận lợi không?"
Lộ Tranh gật đầu.
Hướng Tình lại nhìn sang Thường Minh, người đi theo phía sau anh.
Thường Minh nhìn chằm chằm vào hung sát đang vùng vẫy trong trận pháp, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn tột cùng, nhưng vẫn không quay đầu đi. Y cứ nhìn như vậy rất lâu, cuối cùng mới quay sang Lộ Tranh, nói: "Có thể nói chuyện riêng không?"
"Nói ở đây luôn đi." Lộ Tranh đáp. Chưa đợi Thường Minh mở miệng, anh đã nói tiếp: "Nếu anh định bảo tôi giao tượng đất cho anh, thì tốt nhất là đừng mở miệng."
Thường Minh mím môi thật chặt, nhất thời không nói gì.
"Tượng đất gì?" Hướng Tình lập tức hỏi.
Tới giờ, kịch bản gốc đã bị cô làm rối tung, không còn chút giá trị tham khảo nào nữa, cô hoàn toàn không đoán được Lộ Tranh đã trải qua những gì trong chuyến đi này.
Lộ Tranh mở khóa hộp đựng trên xe lăn, lấy ra một tượng đất kỳ dị, đưa cho Hướng Tình xem: "Khổ Thích dùng bí pháp luyện chế tượng đất này, kết nối nó với Hướng Hồng Ngư, sau đó lợi dụng nó để khống chế cô ta."
Hướng Tình kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn tượng đất, rồi lại nhìn hung sát đang bị phong ấn trong trận pháp.
Khoảnh khắc đó, cô thậm chí cảm thấy có chút thương hại cho Hướng Hồng Ngư. Đừng nói đến hào quang và danh phận nữ chính, đến cả tư cách làm một con người bình thường, cô ấy cũng đã mất. Cô ấy thậm chí còn bị Khổ Thích coi như một pháp khí để sử dụng.
Nhưng nếu tượng đất này có liên quan chặt chẽ đến Hướng Hồng Ngư, vậy thì Thường Minh muốn lấy lại nó cũng không có gì lạ.
Trong khi hai người nói chuyện, Thường Minh cũng dần lấy lại bình tĩnh. Y không tiếp tục đưa ra yêu cầu miễn cưỡng người khác, mà chỉ hỏi: "Các người định xử lý cô ấy như thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đã là hung sát, thì phải trừ tà hóa sát." Lộ Tranh không chút do dự đáp.
Anh đã đấu tranh suốt mười tám năm, chính là vì kết cục này.
Ánh mắt Thường Minh càng thêm đau khổ, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Tôi hy vọng các người có thể giao cô ấy cho tôi canh giữ. Tôi có thể lấy đạo tâm thề rằng, tuyệt đối sẽ không để cô ấy thoát ra, chỉ cầu..."
"Không được." Lộ Tranh kiên quyết cắt ngang.
Thấy Thường Minh nhìn mình, anh thản nhiên nói: "Trói buộc cô ta, canh giữ cô ta, trấn áp cô ta, rồi đợi đến vài trăm, vài nghìn năm sau, cô ta lại phá phong ấn trỗi dậy một lần nữa sao?"
Một câu nói, khiến sắc mặt Thường Minh lập tức tái nhợt.
Dù y không có ký ức tiền kiếp, không biết chính mình đã từng trấn áp Hướng Hồng Ngư ở Ngũ Phong Sơn, nhưng câu nói này vẫn như một cú đ.ấ.m giáng thẳng vào mặt y.
Bởi vì y hiểu rõ bản thân mình: Y có tư tâm.
"Ê, tôi nói này," thấy hai người rơi vào im lặng ngắn ngủi, Hướng Tình đứng bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng, "Hai người các anh, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc hỏi ý kiến của người trong cuộc sao?"
"Người trong cuộc?" Thường Minh và Lộ Tranh đều ngẩn ra.
Lộ Tranh quay đầu nhìn hung sát trong trận pháp, "Hỏi cô ta sao?"
"Là cô ta, nhưng cũng không phải cô ta." Hướng Tình thở dài một hơi, nói, "Hai người có phải đã quên rồi không? Trong chuyện này, còn có một người khác. Người ấy ngay từ khi sinh ra, thậm chí còn chưa kịp sinh ra, đã bị hung sát chiếm lấy cơ thể, cướp đoạt số mệnh, chính là Hướng Hồng Ngư thật sự."
Cô ấy mới là người chịu tổn thương lớn nhất.
"Em nói đúng." Lộ Tranh lập tức phản ứng lại, dứt khoát thừa nhận lỗi sai, "Là tôi thiển cận rồi, lại quên mất còn một người khác nữa."
Nếu cứ xử lý Hướng Hồng Ngư như thế, vậy thì người bị hại thực sự sẽ thế nào đây?
Thường Minh không nói gì, sắc mặt lúc này trắng bệch như tờ giấy.
Nếu nói câu của Lộ Tranh là cú đ.á.n.h chí mạng vào tâm can, thì lời của Hướng Tình chính là sự phủ định hoàn toàn đối với tất cả những gì giữa y và Hướng Hồng Ngư. Bởi vì tất cả đều là cướp đoạt mà có, đều được xây dựng trên bất hạnh của một người khác.
Cho dù Hướng Hồng Ngư là hung sát, cho dù lập trường của hai người trái ngược nhau, Thường Minh vẫn có thể nói rằng, mười tám năm ở bên nhau là thật, tình cảm giữa họ cũng là thật.
Nhưng, những thứ đó vốn dĩ thuộc về một người khác.