Công viên chủ đề vẫn chưa quảng bá, mọi người chỉ biết có một nơi như vậy. Đến khi nhận được thẻ thông hành tạm thời, đi theo nhân viên dẫn đường, lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh của nó, họ mới nhận ra đây hóa ra là một công viên chủ đề kinh dị.
Nói gì thì nói, với đám thanh niên thích cảm giác mạnh này, đây lại là lựa chọn vô cùng hợp ý.
Nhưng rất nhanh, cả nhóm lại tranh cãi xem nên thử trải nghiệm trò nào trước. Không ai chịu nhường ai, cuối cùng vấn đề này lại rơi vào tay Hướng Tình.
Cô còn phải tìm cơ hội gặp Lộ Tranh, nên chỉ hờ hững nói: "Có gì đáng tranh cãi? Ai thích trò nào thì chơi trò đó, sao cứ phải chen chúc cùng nhau?"
Câu này thực ra không hợp với tính cách nguyên chủ – Hướng Tình trong truyện vốn luôn muốn được mọi người vây quanh. Vì thế, cô ngừng một chút, rồi hất cằm: "Lớn cả rồi, chẳng lẽ các cậu còn sợ à?"
Kích tướng rất hiệu quả, chẳng mấy chốc, nhóm người đã tản ra.
Văn Sa Sa vốn định bám theo Hướng Tình, nhưng bị cô viện cớ muốn đi vệ sinh để cắt đuôi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dù chỉ là cái cớ, nhưng Hướng Tình vẫn vào nhà vệ sinh ngồi chờ hai phút, chắc chắn không có ai theo dõi mới rời đi, tiến đến trung tâm dịch vụ khách hàng, nơi Lộ Tranh đã chờ sẵn.
Vừa thấy cô, ánh mắt anh lập tức rơi vào sợi dây chuyền trên cổ cô.
"Chính là nó." Hướng Tình nói, đưa tay định chạm vào.
Nhưng chưa kịp động, động tác của Lộ Tranh đã khiến cô giật mình. Cô vừa cúi xuống, anh đã vươn tay, nắm lấy mặt dây chuyền.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như bàn tay ấy hơi run lên một chút.
Rất nhanh, Lộ Tranh thu tay lại, nói: "Cũng giống như chiếc đèn chùm đêm qua, thứ này có sát khí."
"Quả nhiên." Hướng Tình cau mày. Cô vô thức hỏi: "Nhưng đèn chùm rơi xuống có thể g.i.ế.c người, còn sợi dây chuyền này có thể làm gì? Chẳng lẽ nó định siết cổ tôi?"
Cô nói đùa, nhưng Lộ Tranh không phản bác, chỉ nghiêm túc nhìn cô.
Hướng Tình cúi đầu, hơi do dự: "Không… không thể nào chứ?"
"Trên đời này, không có gì là không thể." Lộ Tranh đáp, giọng điềm đạm.
Cô chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Mặc dù khi đọc truyện, Hướng Tình đã biết đây là một thế giới có sự tồn tại của các yếu tố huyền bí và tâm linh, nhưng khi bản thân thực sự phải đối mặt, cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sự cố đèn chùm tối qua xảy ra quá nhanh, trong tình huống khẩn cấp và cũng đúng với kịch bản trong truyện, cô biết cách tránh né, nên thực tế không cảm thấy quá đáng sợ. Nhưng bây giờ, sợi dây chuyền đang đeo trên cổ này có thể phát tác bất cứ lúc nào, cảm giác đó khiến cô không khỏi rùng mình.
Cô giơ tay lên rồi lại hạ xuống, không chắc liệu mình có thể chạm vào dây chuyền hay không.
Lộ Tranh khẽ cúi mắt, Hướng Tình có cảm giác như anh đang cười nhẹ, nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác. Giọng anh vang lên: "Không sao, sát khí trên đó đã được xử lý rồi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, như thể đang trấn an.
"Ơ?" Hướng Tình chớp mắt ngạc nhiên, chợt hiểu ra. Cô nắm lấy mặt dây chuyền, hỏi: "A… Vậy lúc nãy anh chạm vào nó chính là để xử lý nó à?"
Phải thừa nhận rằng, Lộ Tranh thực sự mang lại cho cô một cảm giác an toàn rất lớn. Mặc dù cô không nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần anh nói sát khí đã được giải quyết, cô liền tin tưởng hoàn toàn, không còn lo lắng về bất cứ nguy cơ nào nữa.
Thấy anh gật đầu, Hướng Tình không nhịn được hỏi: "Cảm giác như đơn giản quá nhỉ… Sát khí lại dễ xử lý đến vậy sao?"
"Cũng phải xem ai là người xử lý." Lộ Tranh đáp.
Hướng Tình nhìn anh chằm chằm, đến mức Lộ Tranh cũng có chút khó hiểu, cuối cùng cô nói: "Nếu không biết rõ con người anh, tôi còn tưởng anh đang khoe khoang đấy."
"Khoe khoang?" Lộ Tranh nhíu mày.
"Ý là…" Hướng Tình giải thích, "Dùng lời than phiền để thể hiện sự vượt trội của bản thân, ví dụ như than rằng biệt thự nhà tôi quá lớn, quét dọn rất mệt, thực chất là đang khoe khoang về việc sống trong biệt thự."
Lộ Tranh im lặng.
Hướng Tình cho rằng vị đại thiếu gia này không có hứng thú với những đề tài như vậy nên cô cũng không tiếp tục. Nhưng rồi cô nói thêm: "Mà phải công nhận, kiểu nhẹ nhàng xử lý vấn đề này, đúng là rất ngầu đấy."
Khoe khoang cũng cần có tư cách. Cô không biết những người khác trong giới huyền thuật xử lý sát khí thế nào, nhưng chắc chắn không phải ai cũng có thể dễ dàng như Lộ Tranh.
Nếu nói có điểm gì đáng tiếc, thì đó là cô không thể thấy bất kỳ thứ gì, tất cả diễn ra giống như một màn trình diễn vô hình. Điều đó làm giảm bớt rất nhiều cảm giác hồi hộp và kỳ diệu.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng. Cô nhìn Lộ Tranh với ánh mắt sáng rực, hơi căng thẳng thăm dò: "Lộ tiên sinh, tôi có thể học những thứ này không?"
Dường như Lộ Tranh không bất ngờ, anh gật đầu đáp: "Có thể."
Thấy cô có vẻ nghi ngờ, anh nói tiếp: "Dù là phương pháp tu luyện nào, bản chất cuối cùng cũng là vận dụng ‘khí’. Mà thứ dễ tiếp cận và sử dụng nhất chính là khí trong cơ thể. Cô có khí vận đặc biệt, học những thứ này sẽ đạt hiệu quả cao hơn bình thường."