Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 15



 

Đợi đến khi Hướng Tình lấy lại được khí vận của mình, muốn giúp anh giải quyết vấn đề trên thân thể, cũng không thể thiếu những kỹ thuật này. Dù có thể giao cho người khác hỗ trợ, nhưng không gì bằng việc cô tự ra tay.

 

Hiện tại, cô đã chủ động muốn học, Lộ Tranh đương nhiên sẽ không từ chối.

 

"Vậy tôi phải làm gì?" Hướng Tình hào hứng hỏi.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Lộ Tranh đáp: "Nếu cô không ngại, tôi có thể giới thiệu cho cô vài vị cao nhân."

 

"Ơ, anh không thể tự dạy tôi sao?" Hướng Tình ngạc nhiên.

 

Lộ Tranh hơi ngẩn ra, hàng mi dài khẽ rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt, giọng anh trầm thấp: "Phương pháp của tôi… cô không học được."

 

Lộ Tranh dường như lại vô thức khoe khoang theo kiểu than phiền kia nữa rồi.

 

Dựa theo kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết mạng của Hướng Tình, tu hành vốn là việc phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú. Là đại phản diện trong câu chuyện này, Lộ Tranh đương nhiên cũng có thiên phú xuất chúng, những pháp thuật anh ta học được, người khác không học nổi, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

 

Thế nhưng, khi nhìn anh, Hướng Tình lại cảm thấy có lẽ đây không phải là một chuyện đáng mừng đối với Lộ Tranh.

 

Cũng đúng thôi, dù sao thì phản diện cũng vẫn là phản diện, trong truyện này còn có nam chính và nữ chính mà. Huống hồ, theo xu hướng hiện tại, phản diện "hot" thường thuộc kiểu mỹ cường thảm—vừa đẹp, vừa mạnh mẽ, vừa bi thảm. Thường thì sức mạnh siêu phàm của họ đều phải đ.á.n.h đổi bằng điều gì đó.

 

Hướng Tình cảm thấy có vẻ mình đã lỡ lời, đang băn khoăn không biết nên nói gì để chữa cháy, thì đột nhiên điện thoại reo lên. Cô lấy ra xem, thì ra là cuộc gọi của Văn Sa Sa. Hướng Tình ra hiệu với Lộ Tranh rồi bấm nghe máy.

 

Thì ra Văn Sa Sa thấy cô biến mất quá lâu, ra nhà vệ sinh tìm cũng không thấy, nên mới gọi điện hỏi vị trí.

 

Hướng Tình qua loa đáp vài câu rồi cúp máy, ngẩng đầu nhìn Lộ Tranh, thuận miệng nói: "Chuyện đó cứ từ từ, dù sao cũng phải đợi giải quyết xong chuyện bên này, lấy lại khí vận rồi tính tiếp, đúng không?"

 

Lộ Tranh gật đầu.

 

Hướng Tình lắc lắc điện thoại, "Vậy tôi đi trước đây?"

 

Giờ chiếc dây chuyền bị động tay động chân đã được xử lý, cô cũng không cần lo lắng về các thủ đoạn tiếp theo của đối phương nữa. Trước mắt cứ về xem thử bọn họ định giở trò gì.

 

Lộ Tranh nhìn cô, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ ở lại đây một lúc, có chuyện gì thì cứ liên lạc."

 

Hướng Tình bật cười, "Được, cảm ơn anh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô xoay người định đi, nhưng lại bị Lộ Tranh gọi lại.

 

"Cái này cho cô." Lộ Tranh lấy từ ngăn bên của xe lăn một chiếc hộp dài, đưa cho cô.

 

Hướng Tình hơi ngỡ ngàng, có chút do dự không biết có nên nhận hay không, "Gì đây?"

 

"Quà bù cho sinh nhật tối qua." Lộ Tranh nhẹ giọng nói, "Chúc mừng sinh nhật, Hướng tiểu thư."

 

Món quà này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hướng Tình. Cô suy nghĩ một chút, rồi vẫn đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

 

Có lẽ với Lộ Tranh, đây chỉ là một phần của phép lịch sự xã giao, bởi vì biết những người khác đều tặng quà nên anh cũng chuẩn bị một phần. Nhưng đối với Hướng Tình, vào thời điểm này, nhận được một món quà xuất phát từ lòng tốt đơn thuần, đã là một điều vô cùng đáng quý.

 

Mở hộp ra, bên trong cũng là một sợi dây chuyền tinh xảo. Nụ cười trên mặt Hướng Tình càng thêm rạng rỡ.

 

Mặc dù bản năng sinh tồn luôn thôi thúc cô phải thận trọng, nhưng cho đến giờ phút này, thế giới hư ảo trong cuốn tiểu thuyết này cuối cùng cũng trở nên chân thực hơn với cô.

 

Nếu không phải vì còn phải che mắt Văn Sa Sa, Hướng Tình chắc chắn sẽ thay ngay chiếc dây chuyền trên cổ bằng cái này.

 



 

Hướng Tình nhẹ nhàng quay về, chẳng bao lâu đã thấy Văn Sa Sa chờ sẵn ở chỗ cũ. Trong khoảng thời gian còn lại, cô vẫn luôn cảnh giác, đề phòng bất kỳ biến cố nào có thể xảy ra.

 

Thế nhưng, cho đến khi cả nhóm rời khỏi công viên giải trí, vẫn không có chuyện gì bất thường, mọi thứ đều bình yên.

 

Ngược lại, điều này khiến Hướng Tình cảm thấy hơi bất an. Cô nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, có chút thất thần, suy nghĩ liệu có phải vì sát khí đã bị Lộ Tranh trừ đi nên không còn hiệu quả nữa hay không.

 

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp hoàn thành, thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng thét chói tai: "Á——Có rắn!"

 

Hướng Tình lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng hét, không khỏi sững người. Bởi vì người hét lên không ai khác, chính là Văn Sa Sa.

 

Cô ta vừa hét vừa hoảng loạn lao về phía trước. Đằng sau cô ta, một con rắn lớn với hoa văn rực rỡ đang trườn qua bụi cỏ, tốc độ còn nhanh hơn cả cô ta, chỉ chớp mắt đã gần đuổi kịp.

 

"Á!!!"Sau một khoảng trống ngắn ngủi, đám người còn lại cũng phản ứng lại, vừa hét vừa bỏ chạy tán loạn.

 

Hướng Tình tất nhiên cũng chạy theo nhóm, nhưng có lẽ vì tâm trí vẫn còn đang bận suy đoán về những biến cố có thể xảy ra, nên đối với chuyện đột ngột này, cô lại không hề căng thẳng như những người khác, thậm chí còn có đủ tỉnh táo để phân tích.