Huống hồ, về chuyện này, anh cũng có vài suy tính khác mà tạm thời chưa thể nói ra với cô.
Sáng hôm sau, Hướng Tình đến Trường Ninh Tự như thường lệ, sau đó trở về nhà thay một bộ trang phục thuận tiện cho việc di chuyển. Lộ Tranh đang ngồi trên xe lăn trong sân, nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại, thấy cô mặc bộ đồ này, không khỏi có chút ngạc nhiên: "Em định mặc cái này đi ra ngoài sao?"
"Có vấn đề gì à?" Hướng Tình cúi xuống nhìn lại bản thân, hỏi.
"Nhìn giống như em sắp đi tập thể thao hơn là đi dạo phố." Lộ Tranh bình luận đơn giản.
Trong ấn tượng của anh, dù là phụ nữ đã kết hôn hay chưa, đa phần khi ra ngoài đều sẽ ăn diện xinh đẹp. Bộ đồ của Hướng Tình không phải là không đẹp, thực tế là trông cô tràn đầy sức sống, nhưng đúng là không giống trang phục để đi mua sắm.
"Oh, vậy thì không có vấn đề gì rồi." Hướng Tình đáp. Dù sao cô cũng chỉ muốn mặc đồ thoải mái để dễ di chuyển.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thế nhưng, khi gặp Tiểu Dao ở trung tâm thành phố, cô ấy cũng ngay lập tức đ.á.n.h giá bộ đồ của cô và lắc đầu: "Cậu mặc thế này có hơi quá đáng không?"
"Cậu nhìn tôi đi!" Tiểu Dao dang tay xoay một vòng, khoe chiếc váy ôm dáng, đôi giày cao gót, túi xách hàng hiệu cùng mái tóc và bộ móng mới làm. "Cậu hiếm lắm mới hẹn tôi ra ngoài, tôi đã dậy từ sớm để chuẩn bị thật kỹ, trân trọng buổi hẹn này hết mức có thể. Vậy mà cậu lại qua loa như thế sao?"
"Nói mới nhớ…" Hướng Tình đ.á.n.h giá cô bạn, đặc biệt chú ý đến đôi giày cao gót tám phân. "Bộ đồ này có vẻ không thuận tiện lắm đâu? Cảnh báo trước, hôm nay có thể phải đi rất nhiều đấy."
"Hừ, đừng coi thường tôi! Có lần nào tôi đi mua sắm mà bước dưới hai vạn bước chưa?" Tiểu Dao hất cằm đầy kiêu ngạo.
Đi hai vạn bước với giày cao gót sao? Hướng Tình hoàn toàn bị thuyết phục. "Tôi thật sự đ.á.n.h giá thấp cậu rồi."
"Vậy rốt cuộc cậu định mua gì?" Tiểu Dao khoác tay cô, hỏi.
"Tôi cũng chưa biết…" Hướng Tình chần chừ. "Cứ xem thử đã."
"Ít nhất cũng phải có một mục tiêu cơ bản chứ? Chẳng lẽ cứ lang thang vô định thế này?" Tiểu Dao đảo mắt nhìn xung quanh. "Tôi thì không sao, chỉ sợ làm lỡ việc của cậu thôi."
Câu này cũng có lý. Những món đồ khác nhau sẽ dẫn họ đến những khu vực mua sắm khác nhau. Dù Diệp Thành có những trung tâm thương mại thứ gì cũng có, nhưng chắc chắn những con phố chuyên biệt sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Hướng Tình suy nghĩ một lát, rồi nói: "Tôi có một người bạn sắp sinh nhật, muốn chọn một món quà, nhưng vẫn chưa quyết định được là gì."
"Bạn?" Tiểu Dao đảo mắt, lập tức đoán ra: "Người bạn đó có phải là Lộ Tranh không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy cô ấy đoán đúng, Hướng Tình cũng không phủ nhận.
Trước khi rời đi, Xung Hoà đạo trưởng đã đặc biệt tìm cô nói chuyện, chủ yếu là về chuyện này.
Lộ Tranh vốn không có thói quen tổ chức sinh nhật, nhưng khi còn trên núi, mỗi năm Xung Hoà đạo trưởng đều nấu cho anh một bát mì, dần dà cũng thành truyền thống.
Năm nay, ban đầu Xung Hoà đạo trưởng định ở lại, nhưng thấy tinh thần của Lộ Tranh có vẻ tốt hơn khi ở bên Hướng Tình, nên ông cảm thấy giao nhiệm vụ này cho cô có lẽ sẽ hiệu quả hơn.
Nhưng Hướng Tình không thể chỉ đơn giản nấu một bát mì là xong, đúng không? Dù sao cũng phải có một món quà tử tế.
Từ khi xuyên vào cuốn sách này, Lộ Tranh đã giúp đỡ cô rất nhiều, đây cũng là cơ hội tốt để cô thể hiện lòng biết ơn cho tử tế. Vì vậy, quà tặng không thể quá qua loa hay hời hợt.
Sau khi hiểu được mục tiêu của cô, Tiểu Dao lập tức kéo cô đến khu đồ nam trong trung tâm thương mại. Nhưng sau một vòng dạo quanh, ngoài việc giúp Tiểu Dao chọn được một vài món đồ cho ba cô ấy, Hướng Tình vẫn chưa tìm được món quà nào phù hợp cho Lộ Tranh.
Đồ vật ở đây đều đẹp, chất lượng tốt, giá cả hợp lý, nhưng chúng đều quá phổ biến, khiến cô cảm thấy tầm thường.
Mà Lộ Tranh thì đâu thiếu những thứ này.
Hướng Tình biết rất rõ, quần áo của anh hầu như đều do các thương hiệu trực tiếp gửi đến cho anh chọn, mà ngay cả vậy, phần lớn thời gian, anh cũng không tự chọn, mà giao cho trợ lý lo liệu.
Ba tháng cô ở biệt thự Thuỷ Ngạn, mỗi tháng đều có vài nhãn hàng đến tận cửa.
Cô biết được điều này là vì trợ lý của Lộ Tranh cũng gửi cả danh mục quần áo nữ đến cho cô, hỏi xem cô có cần gì không.
Hướng Tình luôn từ chối, nhưng cũng chẳng có ích gì, lần nào quay lại, tủ quần áo của cô cũng được thay mới.
Vậy nên những món quà thông thường này, nghĩ thế nào cũng thấy thiếu chân thành.
"Chân thành à..." Trong lúc nghỉ ngơi, Tiểu Dao vừa ăn kem tuyết vừa nói, "Muốn có thành ý, thì chỉ có cách tự tay làm thôi."
Người có tiền dễ dàng mua mọi thứ, nhưng món quà do chính tay người khác làm ra lại mang giá trị tinh thần lớn hơn.
Nhưng phương án này ngay từ đầu đã bị Hướng Tình loại bỏ. Dù sao cô cũng không phải kiểu người khéo tay khéo léo gì, nếu miễn cưỡng làm ra thứ gì đó, thì dù Lộ Tranh có dùng hay không, cũng đều không thích hợp. Hướng Tình đã tính toán xong, cô có thể tự tay vào bếp nấu mì, nướng bánh, nhưng làm những thứ khác thì nên dẹp đi.