Chi bằng không tổ chức còn hơn.
Huống chi, anh lại là một người luôn kiềm chế bản thân, không phải kiểu người khi dồn nén đến cực hạn sẽ bộc phát một lần để giải tỏa như Hướng Tình.
Lần đầu gặp mặt, Hướng Tình cảm thấy cô và Lộ Tranh như đến từ hai thế giới khác nhau. Nhưng càng tiếp xúc, càng nhìn rõ con người thật của đối phương, cô lại phát hiện ra rằng hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau.
Vậy nên, câu hỏi mà trước đây cô cho rằng không tiện hỏi, giờ lại có thể thản nhiên mà nói ra.
Lộ Tranh cũng thản nhiên trả lời: "Chỉ là cảm thấy không có ai cùng tổ chức mà thôi."
Sinh nhật luôn là dịp để quây quần bên người thân, bạn bè, cùng nhau vui vẻ. Điều ý nghĩa không nằm ở ngày này, mà là khoảnh khắc sum vầy, là việc có người hoan nghênh, thậm chí biết ơn sự tồn tại của bạn trên thế gian này.
Hướng Tình bất giác nhớ lại cảnh tượng khi cô mới xuyên vào sách, rồi chân thành nói: "Có đôi khi, thà rằng không có còn hơn."
Nghe vậy, Lộ Tranh quay đầu nhìn cô.
Hướng Tình cũng nhìn lại anh, bỗng nhiên mỉm cười, hai tay nâng hộp quà lên: "Chúc mừng sinh nhật. Cảm ơn anh vì luôn giúp đỡ và chăm sóc tôi suốt thời gian qua."
Ít nhất, với tư cách là Hướng Tình, cô thật lòng cảm kích vì Lộ Tranh tồn tại trên thế giới này.
Ánh mắt Lộ Tranh cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh đưa tay nhận lấy hộp quà, cầm trong tay ngắm nhìn một lúc rồi mới hỏi: "Có thể mở ra không?"
"Tuỳ anh." Hướng Tình chắp tay sau lưng nói.
Món quà này không chỉ được cô chọn lựa kỹ lưỡng mà còn tốn không ít công sức để chuẩn bị. Cô thực sự mong chờ phản ứng của Lộ Tranh khi nhìn thấy nó.
Lúc này, Lộ Tranh mới động tay tháo lớp giấy gói.
"Đây là gì?" Vừa mở hộp ra, anh liền thấy một con búp bê vẽ mặt cười. Ban đầu, anh không nhận ra nó là gì, chỉ đơn giản đưa tay nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát. Anh cảm thấy con búp bê này khá đáng yêu, có vẻ là thứ mà con gái thích.
"Đây là búp bê cầu nắng." Hướng Tình giải thích. "Người ta nói rằng nếu treo dưới mái hiên, nó có thể cầu nguyện cho thời tiết quang đãng."
Quả nhiên là thứ mà con gái thích.
Lộ Tranh khẽ xoa nhẹ lên đường vân gỗ, rồi nói: "Nhưng hình như đây là một pháp khí?"
"Đúng vậy." Hướng Tình gật đầu. "Lúc nuôi dưỡng nó, tôi đã dùng pháp trận có thể cảm ứng nhiệt độ và độ ẩm, vì vậy nó cũng có thể dự báo thời tiết."
Cô chỉ vào khuôn mặt tươi cười của búp bê: "Như hôm nay trời nắng, nó sẽ là mặt cười. Nếu trời mưa, nó sẽ biến thành mặt khóc. Còn nếu trời âm u, khuôn mặt sẽ trở nên bình tĩnh. Sao nào, có phải rất đáng yêu không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Tranh ngước lên, dùng ánh mắt đầy kỳ lạ nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài: "Pháp khí này... chẳng lẽ là do chính em tự nuôi dưỡng?"
Nghĩ kỹ lại thì ngoài cô ra, có lẽ cũng chẳng ai sẽ bỏ ra nhiều công sức chỉ để nuôi dưỡng một món pháp khí không có tác dụng tấn công hay phòng thủ, mà chỉ đơn thuần là vì nó đáng yêu.
So với pháp khí, nó thực sự giống một món quà hơn, thiên về giá trị thưởng thức hơn là công năng thực tiễn.
Những năm qua, Lộ Tranh đã thấy qua vô số pháp khí, có cái uy lực cường đại, có cái kỳ bí khó lường, nhưng đúng là chưa từng thấy một món nào đặc biệt như thế này.
"Cảm ơn em, tôi rất thích nó." Anh nhẹ nhàng nắm con búp bê gỗ nhỏ trong lòng bàn tay, ngước mắt lên nhìn người trước mặt, dịu dàng nói.
Nói rồi, anh đẩy xe lăn đến cửa, ngẩng đầu quan sát, như thể đang tìm một chỗ để treo nó.
Hướng Tình luôn rất khâm phục sự quyết đoán của anh.
Rất hợp lý, căn nhà họ đang ở hiện tại là một ngôi nhà cổ truyền thống, phần lớn đều làm bằng gỗ, có mái hiên, có xà ngang, có rui mè, đương nhiên cũng có không ít chỗ thích hợp để treo búp bê cầu nắng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lộ Tranh chọn một vị trí có độ cao vừa phải, đưa tay ném nhẹ, sợi dây buộc búp bê liền ổn định mắc vào đó.
Con búp bê gỗ với khuôn mặt tươi cười khẽ đong đưa trong gió vài lần, rồi dần dần yên vị.
Hướng Tình đứng bên cạnh nhìn ngắm, thầm nghĩ, năm sau có lẽ cô có thể tặng anh một chùm chuông gió. Thêm một chút âm thanh, có lẽ sân viện này cũng sẽ thêm phần náo nhiệt.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, tương lai vốn mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng.
Hướng Tình bất giác mỉm cười, cảm thấy tâm trạng cũng như thời tiết hôm nay, sáng sủa, thoáng đãng đến mức lồng n.g.ự.c cũng như mở rộng hơn.
Nhưng nụ cười ấy chưa kịp duy trì quá lâu, bởi sau khi ngắm búp bê cầu nắng một lúc, Lộ Tranh bỗng quay sang nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc nói: "Nếu em muốn, từ hôm nay, hãy theo tôi học vẽ bùa đi."
"Hả...?" Hướng Tình sững sờ.
Lộ Tranh muốn dạy cô thứ gì đó mới, điều này không có gì kỳ lạ, nhưng tại sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này?
Nghi hoặc của cô hiện rõ trên mặt, Lộ Tranh khẽ lắc đầu bật cười, giải thích: "Em đã biết cách nuôi dưỡng pháp khí, vậy thì những kiến thức liên quan cũng nên sớm học thôi."
Không thể để sau này, mỗi khi ra ngoài, người khác lấy pháp khí ra thì toàn là kiếm hay bùa hộ thân, có công có thủ, còn đến lượt Hướng Tình thì toàn là mấy món đồ "không chính thống" như thế này được.
…