"Dù là vẽ phù, luyện đan, vẽ trận pháp hay chế tạo pháp khí, xét đến cùng, tất cả đều dựa vào vận khí để kết nối với đạo văn, từ đó dẫn động linh khí giữa trời đất, tạo ra đủ loại công dụng và uy lực kỳ diệu."
Lộ Tranh chậm rãi giải thích: "Điểm khác biệt giữa chúng, thực chất chỉ nằm ở vật chứa mà thôi."
Phù chú dùng giấy làm vật chứa, ưu điểm là vẽ nhanh, sử dụng tiện lợi, ngay cả người không thuộc huyền môn cũng có thể dùng được. Nhưng nhược điểm là chỉ dùng được một lần, tiêu hao rất lớn.
Đan d.ư.ợ.c dùng viên t.h.u.ố.c làm vật chứa. Tuy nhiên, truyền thừa trong lĩnh vực này đã thất lạc nghiêm trọng ở thời đại hiện tại, không có phương thuốc, cũng không có linh dược, dù có bản lĩnh cao siêu đến đâu cũng khó lòng luyện chế. Vì vậy, chỉ có những môn phái lớn như Trường Ninh Tự mới bào chế một số loại t.h.u.ố.c bổ đơn giản, nhưng cũng chỉ để bán cho tín đồ bình thường mà thôi.
À, thực ra thứ được yêu thích nhất ở Trường Ninh Tự không phải là đan dược, mà là... nước chống muỗi.
Trận pháp dùng nhiều loại vật liệu làm vật chứa. Thời gian duy trì của nó phụ thuộc vào chất lượng nguyên liệu và mức độ tiêu hao linh khí. Có loại chỉ dùng được một lần, nhưng cũng có loại tồn tại hàng nghìn năm. Ưu điểm của trận pháp là phạm vi ảnh hưởng rộng, có thể vận hành tự động, nhưng nhược điểm là khó di chuyển.
Vậy nên, pháp khí mới ra đời.
Xét về chức năng, nó chính là một lá bùa vĩnh cửu, một trận pháp nhỏ gọn, đôi khi còn có thể mang đến tác dụng giống như đan dược.
Chính vì vậy, các tu sĩ đều khao khát sở hữu pháp khí.
Lộ Tranh đề nghị dạy Hướng Tình vẽ bùa, đơn giản vì đây là lĩnh vực anh giỏi nhất. Thực tế, nguyên lý của đan, khí, phù, trận đều có sự liên kết với nhau. Chỉ cần nắm vững đạo văn cơ bản và quy luật biến đổi của chúng, thì hoàn toàn có thể tự suy luận, linh hoạt vận dụng.
Nói đúng hơn, đây cũng là lợi thế của pháp khí nhân tạo: có thể chế tác theo nhu cầu của người sử dụng, tùy chỉnh theo hướng nhất định. Khác với pháp khí nhân tạo, pháp khí tự nhiên bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi môi trường hình thành và kỳ vọng của con người đối với nó, gần như không thể thay đổi sau khi xuất thế.
Vì thế, dù pháp khí tự nhiên được tôn sùng, nhưng những pháp khí thực sự có tính ứng dụng cao vẫn là loại nhân tạo. Còn pháp khí tự nhiên, vì giá trị quá cao, thường rơi vào tình trạng có giá nhưng không có hàng, giống như tấm hốt bản trưng bày trong tiệm của Khúc Linh vậy.
Lời giải thích của Lộ Tranh đơn giản, dễ hiểu, khiến Hướng Tình bừng tỉnh.
Kết hợp với kinh nghiệm nuôi dưỡng pháp khí của bản thân, cô càng cảm thấy những điều trước đây thắc mắc đều được sáng tỏ.
Nhưng… Cô chống cằm nhìn Lộ Tranh, trầm ngâm nói: "Nghe giọng điệu của anh, hình như anh không mấy xem trọng pháp khí tự nhiên?"
Lộ Tranh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu và giải thích: "Không phải là xem nhẹ pháp khí tự nhiên, mà là xem nhẹ những món pháp khí tự nhiên hiện nay trên thị trường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ý anh là sao?" Hướng Tình tò mò hỏi tiếp.
Lộ Tranh đáp: "Pháp khí tự nhiên ngày càng khan hiếm, chuyện này em cũng biết chứ?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Anh không rõ trước đó Hướng Tình có đi dạo qua phố đồ cổ hay không, nhưng sau khi nhận quà, nhớ lại khoảng thời gian cô bí mật chuẩn bị, anh có thể đoán được chắc chắn cô đã tìm hiểu về thị trường pháp khí trước khi quyết định tự chế tạo.
Hướng Tình gật đầu: "Hôm đó tôi đi dạo quanh phố, không thấy món nào cả, trong cửa tiệm cũng rất ít."
"Em có biết vì sao không?" Lộ Tranh hỏi.
"Vì pháp khí tự nhiên rất khó hình thành, cần thời gian dài để nuôi dưỡng. Một khi xuất hiện, tất nhiên sẽ bị tranh giành, nên hiếm khi có món vô chủ nào lưu thông trên thị trường?" Hướng Tình suy nghĩ rồi trả lời.
"Đúng vậy." Lộ Tranh gật đầu, "Thời đại này, đạo pháp suy tàn, ngay cả linh d.ư.ợ.c cấp thấp cũng không thể trồng được, đương nhiên cũng không thể nuôi dưỡng ra pháp khí tự nhiên. Trước đây, vẫn có người đi thám hiểm những di tích cổ hoặc phá giải các trận phong ấn để tìm kiếm bảo vật, nhưng giờ đây, những nơi đó đã bị khai thác gần hết rồi."
Nói đến đây, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng hơn: "Những món pháp khí tự nhiên còn có thể xuất hiện trên thị trường bây giờ, ngoài số ít có nguồn gốc rõ ràng, phần lớn đều là đào từ mộ lên."
Hướng Tình giật mình: "Đào mộ?"
Pháp khí được lấy từ trong mộ mà có thể bán trên thị trường, chẳng phải là trộm mộ sao?
Chuyện này không chỉ là vi phạm pháp luật, mà trong lăng mộ cổ thường có sát khí cực nặng. Càng là những ngôi mộ lớn với nhiều bảo vật, thì các cấm chế càng tinh vi. Những món đồ được đào từ đó ra, tất nhiên đều mang theo điềm xấu.
Nếu những thứ này không lọt ra ngoài thì không sao, nhưng một khi lưu thông trên thị trường, hậu họa khó lường.
Hẳn là chính quyền cũng có sự quản lý đối với việc này, nếu không, sớm muộn gì cũng xảy ra đại họa.
Bảo sao giờ thị trường hầu như không có pháp khí tự nhiên. Bảo sao khi nhắc đến pháp khí tự nhiên, thái độ của Lộ Tranh lại lãnh đạm đến vậy.
Vấn đề không nằm ở chất lượng món đồ, mà là rủi ro của chúng quá lớn.
Cuộc trò chuyện này khiến Hướng Tình hiểu rõ hơn về thế giới huyền học.