"Kẻ đoạt mệnh?" Hướng Tình chỉ nghe thấy hai chữ này thôi cũng đã cảm thấy tim đập thình thịch.
Liễu Nhân Đại sư khẽ gật đầu, thở dài: "Trong giới tu hành, việc đoạt lấy khí vận của người khác là một loại tà thuật nghịch thiên, chắc chắn sẽ chịu phản phệ. Nhưng vẫn có một số người lợi dụng đủ loại thủ đoạn để che mắt thiên đạo, trộm cắp khí vận của kẻ khác làm của mình."
Nói đến đây, hàng lông mày của ông nhíu chặt lại, từng nếp nhăn trên gương mặt dường như đều thấm đượm đau thương: "Bần tăng đáng lẽ ra phải sớm nhận ra điều này. Khổ Thích đã âm thầm bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn khuấy động phong ba, mà nhất định còn có một mục đích sâu xa hơn. Chỉ là không ngờ rằng… hắn lại điên cuồng đến mức này."
Bây giờ khi đã biết kết quả, quay lại suy luận ngược, thì mọi chuyện trở nên rõ ràng một cách bất ngờ. Nhưng trước hôm nay, không ai từng nghĩ đến hướng này, bởi vì chuyện này không chỉ khó tin, mà độ khó để thực hiện cũng vô cùng lớn.
Chuyện này, có lẽ Khổ Thích đã âm thầm sắp đặt từ trước khi Hướng Hồng Ngư ra đời.
Hoặc có thể nói, sự ra đời của đứa trẻ đó, vốn đã là một phần trong kế hoạch của ông ta.
Trước đó, Khổ Thích từng nói rằng con búp bê đất nung này được luyện chế bằng m.á.u của Hướng Hồng Ngư, nhờ đó có thể khống chế cô ấy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, e rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ông ta đã cài cắm hậu chiêu sâu đến mức nào, mới có thể chỉ bằng một con búp bê mà dễ dàng kiểm soát Hướng Hồng Ngư đến vậy.
Dù chuyện đã qua, âm mưu cũng đã bị hóa giải, nhưng khi nghĩ lại, vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi.
Không chỉ vì thứ tà thuật này hiếm thấy, mà quan trọng hơn là âm mưu kéo dài suốt mười tám năm của Khổ Thích, coi sinh mạng con người như những quân cờ mặc sức điều khiển, suy nghĩ của ông ta thực sự quá điên cuồng!
Hướng Tình cũng hết sức kinh ngạc. Trong nguyên tác, Khổ Thích c.h.ế.t quá nhanh, nên không hề đề cập đến thiết lập ẩn này. Nhưng những loại tà thuật bí mật như thế này, thực sự quá khó phòng bị. Ngay cả bản thân Hướng Hồng Ngư là thân xác mang hung sát cũng không biết. Người lớn lên bên cạnh cô ấy như Thường Minh cũng không biết.
May mắn thay, kẻ đáng sợ này cuối cùng cũng đã bị bắt giữ.
"Đại sư." Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Lộ Tranh đẩy xe lăn tiến lên, hướng về Liễu Nhân Đại sư, cất giọng trầm ổn.
Liễu Nhân khẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Tự làm bậy, không thể sống."
"Cảm ơn đại sư." Lộ Tranh ngồi trên xe lăn, cúi người thi lễ, rồi quay sang nhìn Hướng Tình.
Hướng Tình cũng nhanh chóng làm theo, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mãi đến khi Lộ Tranh dặn cô cứ chờ ở đây, rồi cùng Liễu Nhân Đại sư rời đi về phía hậu sơn, cô mới chợt bừng tỉnh. Ngay trong hai câu đối thoại vừa rồi, Lộ Tranh và Liễu Nhân Đại sư đã đưa ra một quyết định.
"Không thể để Khổ Thích sống sót!"
Trước nay, Trường Ninh Tự luôn tuân theo quan niệm: "Thiên đạo năm mươi, đại diễn bốn mươi chín, lưu lại một đường sống. Trời có đức hiếu sinh, người xuất gia lấy từ bi làm gốc." Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, họ cũng sẵn sàng giữ lại một con đường sống cho kẻ khác.
Ngay cả khi đối mặt với hung sát năm đó, Khổ Chân Đại sư vẫn nguyện cho cô ấy một cơ hội, thậm chí không tiếc hy sinh chính bản thân mình.
Vì vậy, sau khi bắt được Khổ Thích, Trường Ninh Tự cũng không g.i.ế.c hắn, mà chỉ giam cầm, có lẽ vẫn mang theo chút hy vọng có thể dùng khổ hạnh để độ hoá tâm tư của ông ta.
Là người từng xuất thân từ Trường Ninh Tự, Lộ Tranh cũng không có ý kiến phản đối quyết định này.
Nhưng sau sự việc hôm nay, khi biết khổ sư đã âm thầm cướp đoạt cẩm lý khí vận của Hướng Tình, sát ý trong lòng Lộ Tranh đã trỗi dậy. Và Liễu Nhân Đại sư, khi đối diện với sự thật này, cũng không còn ý định bảo vệ tính mạng của Khổ Thích nữa.
Một kẻ độc ác như vậy, quá nguy hiểm, thủ đoạn lại vô cùng táo bạo. Để ông ta sống sót, chẳng khác nào giữ lại một quả b.o.m nổ chậm, không biết khi nào sẽ phát nổ. Trường Ninh Tự đã nhân từ một lần, kết quả là để lại một đại họa to lớn đến vậy. Bọn họ không thể cho ông ta thêm một cơ hội thứ hai.
Cho nên, bọn họ đi giải quyết người này.
Nhận thức được điều này, tim Hướng Tình bỗng đập mạnh, chân tay cứng đờ. Cả cơ thể cô như bị một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm, không kiềm chế được mà run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, cô lập tức siết chặt hai tay, c.ắ.n môi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Đây không còn là thế giới hòa bình mà cô từng sống nữa. Dưới bề mặt bình yên của nơi này, còn ẩn giấu vô số bí ẩn siêu nhiên và nguy cơ khôn lường. Đã trở thành một phần của nó, cô không thể rút lui, chỉ có thể cố gắng thích nghi.
Chỉ ngồi chờ đợi trong vô vọng càng làm cô bất an hơn. Sau khi suy nghĩ một lát, Hướng Tình quyết định đẩy xe lăn của Hướng Hồng Ngư vào trong phòng, rồi châm lửa sưởi ấm bằng lò than.
Cứ bận rộn như vậy, tâm trạng cô dần dần ổn định lại.
Khi Lộ Tranh trở về, Hướng Tình đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, ngồi cạnh lò than, vừa nướng hạt dẻ vừa ăn.