Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 162



 

Không biết đã qua bao lâu. Lộ Tranh chỉ cảm thấy linh hồn mình dường như nhẹ bẫng, cơ thể cũng như thể đang lơ lửng giữa không trung. Cảm giác đó giống như vừa gột rửa hết bụi bẩn trên người, giống như vứt bỏ một gánh nặng vô hình, cũng giống như tháo bỏ một chiếc xiềng xích đã trói buộc quá lâu.

 

Cảm giác này rất thoải mái, dù ý chí của Lộ Tranh kiên cường đến đâu, vào khoảnh khắc hoàn toàn thả lỏng này, anh cũng không kìm được mà muốn chìm sâu vào trạng thái ấy.

 

Anh đã kiên trì suốt quá lâu. Ban đầu, anh nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một chút nữa, nhưng khi thật sự được giải thoát, anh mới nhận ra cơ thể mình đã hoàn toàn kiệt sức.

 

Anh bỗng chỉ muốn nằm xuống và ngủ một giấc thật ngon.

 

Nếu không kiềm chế, có lẽ Lộ Tranh sẽ rơi vào giấc ngủ sâu như Hướng Hồng Ngư trước đây. Đương nhiên thời gian anh ngủ có thể không dài đến mức đó, nhưng cũng có thể phải mất hai, ba ngày mới tỉnh lại.

 

Nhưng anh vẫn giữ lại một tia thanh tỉnh trong thức hải, không để bản thân lún quá sâu vào trạng thái ấy. Ngay lập tức, anh ép mình rút ra khỏi cảm giác thoải mái kia.

 

Chỉ một hành động đơn giản này thôi, lại còn tiêu hao sức lực hơn cả lúc chống chịu đau đớn khi thanh tẩy tà khí.

 

Cơ thể Lộ Tranh đột nhiên run lên, anh siết chặt lấy tay vịn xe lăn, cúi người xuống, gập người lại mà thở dốc từng ngụm lớn.

 

Sau khi thanh tẩy luồng khói đen cuối cùng, cẩn thận kiểm tra ba lần để đảm bảo không còn vấn đề gì nữa, Hướng Tình mới nở một nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, cô liền bị phản ứng của Lộ Tranh dọa sợ, vội vàng đưa tay đỡ lấy anh, liên tục hỏi: "Anh sao rồi? Có vấn đề gì không?"

 

Lộ Tranh thở dốc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Anh thầm nghĩ, nếu Hướng Tình đã phản ứng mạnh như vậy, thì nếu anh đột ngột ngủ thiếp đi ngay bây giờ, có lẽ sẽ khiến cô hoảng loạn mất.

 

Mặc dù sau đó, cô chắc chắn sẽ nhận ra vấn đề, hiểu rằng anh chỉ bị tiêu hao quá mức và cần nghỉ ngơi, nhưng trước khi hiểu ra, cô nhất định sẽ lo lắng đến mức náo động cả lên.

 

Mãi một lúc lâu sau, Lộ Tranh mới dần hồi phục khỏi cảm giác rơi tự do từ không trung xuống mặt đất, ngồi thẳng dậy, trả lời câu hỏi của Hướng Tình: "Tôi không sao cả, không có vấn đề gì hết. Không, phải nói là… tôi đang rất tốt, chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế này."

 

Hướng Tình nhìn anh, vẻ mặt vẫn còn hơi hoài nghi.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Lộ Tranh đưa tay đặt xuống chân mình. Hai chân của anh vốn vẫn còn cảm giác, chỉ là do đau đớn quá mức mà không thể đứng lên đi lại được. Nhưng suốt bao năm qua, anh chưa từng từ bỏ hy vọng, đương nhiên cũng chưa từng từ bỏ việc rèn luyện và kích thích đôi chân này.

 

Chỉ thoáng chần chừ một chút, Lộ Tranh đã nở nụ cười: "Em không tin sao? Vậy tôi có thể chứng minh cho em xem."

 

"Chứng minh thế nào?" Hướng Tình theo phản xạ mà hỏi lại.

 

Lộ Tranh nâng hai tay, chống lên tay vịn của xe lăn, dồn lực vào lòng bàn tay và cánh tay, chậm rãi nâng cơ thể mình lên.

 

Hướng Tình lập tức mở to mắt, theo bản năng lùi lại một bước, đôi mắt chăm chú nhìn anh không rời, có vẻ còn căng thẳng hơn cả anh. Lộ Tranh thậm chí còn đoán được, có lẽ cô đang nín thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thực ra bản thân anh cũng rất hồi hộp, bởi vì anh không chắc mình có thể làm được hay không.

 

Anh đã chờ đợi ngày này quá lâu, đã tập dượt cho ngày này rất nhiều lần, nhưng liệu có thực sự thành công hay không, ngay cả bản thân anh cũng không biết chắc.

 

Nhưng hiện tại, anh đã có một lý do để nhất định phải thành công.

 

Khi cơ thể được nâng lên quá nửa, đôi chân của Lộ Tranh tách khỏi bệ đỡ của xe lăn, chạm xuống mặt đất.

 

Rồi, anh từ từ buông tay, chỉ dựa vào sức lực của bản thân, đứng vững trên mặt đất.

 

Để giữ thăng bằng, Lộ Tranh không đứng thẳng hoàn toàn, cơ thể vẫn hơi khom xuống, tư thế có phần vụng về. Nhưng lúc này cả anh và Hướng Tình đều không để tâm đến những chi tiết nhỏ ấy.

 

Chỉ đến khi chắc chắn rằng anh có thể tự đứng vững, Hướng Tình mới thở ra một hơi dài.

 

Chính lúc đó, cô mới nhận ra mình đã nín thở suốt thời gian qua.

 

Cô nở một nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị bước tới đỡ lấy Lộ Tranh, đề phòng anh tiêu hao quá nhiều sức lực.

 

Nhưng ngay khi vừa nhấc chân lên, Lộ Tranh đã ngăn cô lại.

 

"Em đừng động." Anh nói, "Cứ đứng nguyên đó."

 

Hướng Tình hơi do dự nhìn anh, nhưng Lộ Tranh lại tiếp tục nói: "Tôi muốn thử tự mình đi đến chỗ em."

 

Hướng Tình lập tức thu chân lại, đứng yên tại chỗ, mắt chăm chú nhìn Lộ Tranh.

 

Đôi mắt cô vốn đã to tròn, khi nhìn ai đó một cách tập trung như thế này, chúng trông như có thể nói chuyện, hoàn toàn phản chiếu mọi cảm xúc trong lòng cô.

 

Lộ Tranh đứng trong ánh nhìn ấy, chậm rãi di chuyển bước chân đầu tiên.

 

Thực ra không thể thực sự gọi là "bước". Bởi vì bàn chân anh chỉ nhấc lên được một khoảng rất nhỏ, gần như chỉ lướt qua mặt đất, thay vì bước đi, phải nói là kéo lê bàn chân về phía trước.

 

Nhưng dù có vụng về thế nào, đây vẫn là bước đi đầu tiên mà anh tự mình thực hiện, không chỉ nhấc lên, mà còn đứng vững sau khi đặt xuống.

 

Một bước, rồi thêm một bước nữa.