Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 163



 

Dù chỉ hai bước nhỏ như vậy, cơ thể anh đã đổ mồ hôi đầm đìa, sức lực tích lũy vừa nãy cũng đã bị tiêu hao hoàn toàn.

 

Nhưng không sao cả, vì anh đã đi đến trước mặt Hướng Tình.

 

Chỉ cần cơ thể hơi nghiêng một chút, Hướng Tình lập tức mở rộng vòng tay, chuẩn bị đỡ lấy anh.

 

Lần này, Lộ Tranh không từ chối. Không chỉ không từ chối, anh còn tận dụng tư thế này, bước thêm nửa bước về phía trước, cũng mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy Hướng Tình.

 

Một cái ôm thật chặt.

 

Lộ Tranh ôm cô thật chặt, đến mức gần như dồn toàn bộ sức nặng của bản thân lên người cô.

 

Hướng Tình có thể cảm nhận rõ đôi tay anh đang khẽ run rẩy, nhiệt độ cơ thể anh, cùng với những giọt mồ hôi chưa kịp khô. Tất cả những điều đó hợp lại thành một hình ảnh vô cùng chân thực về Lộ Tranh, khác xa với hình ảnh mà cô đã quen thuộc bao lâu nay—một Lộ Tranh luôn thanh lãnh, bình tĩnh và kiên cường.

 

Nhưng chính lúc này, anh lại sống động hơn bao giờ hết.

 

"Tôi thực sự không biết phải cảm ơn em thế nào." Mãi một lúc lâu sau, Lộ Tranh mới chậm rãi lên tiếng.

 

Lúc đầu, Hướng Tình cảm thấy cái ôm này có hơi lâu rồi, nhưng khi nghe anh nói vậy, cô lập tức quên sạch những suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, vội vàng đáp: "Đừng nói mấy lời như thế. Nếu anh nói vậy, tôi mới càng phải cảm ơn anh nhiều hơn."

 

Lộ Tranh khựng lại một chút, rồi nói: "Vậy… chúng ta không nói nữa."

 

Anh biết rất rõ, hành động này của mình có phần vượt quá giới hạn. Nhưng cũng giống như khoảnh khắc trước đó, anh đã để mình chìm đắm vào cảm giác hoàn toàn thư giãn, lúc này anh cũng cho phép bản thân lún sâu vào cái ôm này.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Bởi vì anh biết đây là khoảnh khắc hiếm có, có lẽ cũng là cơ hội duy nhất. Vậy nên, dù lý trí mách bảo rằng không nên, anh vẫn không nỡ buông tay.

 

Chỉ một lần này thôi.

 

Trong khoảnh khắc có ý nghĩa to lớn đối với anh, anh muốn ôm lấy người quan trọng nhất trong lòng. Anh không thể từ chối cám dỗ ngọt ngào này, cũng không thể kiểm soát những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

 

So với Thường Minh luôn lang bạt giữa thiên nhiên hoang dã, rất hiếm khi bước chân vào thành phố, Lộ Tranh dường như có mức độ "xã hội hóa" cao hơn rất nhiều. Anh không chỉ là một thiên sư lừng danh, mà còn là một doanh nhân thành công, sở hữu khối tài sản khổng lồ và danh tiếng lẫy lừng.

 

Nhưng thực chất, bản chất của anh và Thường Minh không có gì khác biệt.

 

Cả hai đều không thực sự thuộc về thế giới này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thường Minh ít nhất vẫn còn có Hướng Hồng Ngư. Mối quan hệ giữa họ đã được tích lũy suốt mười tám năm, từng chút một, hình thành nên sợi dây liên kết bền chặt. Nhưng Lộ Tranh thì không. Suốt bao năm qua, dù sống giữa thành phố phồn hoa, anh vẫn luôn lặng lẽ đứng bên lề của thế giới này.

 

Mãi đến bây giờ, khi đôi chân chạm đất vững chắc, khi trong vòng tay ôm lấy người quan trọng nhất, anh mới có cảm giác như thật sự tiếp xúc với thế giới chân thực này, từ đó sinh ra một mối ràng buộc và liên kết vô cùng sâu sắc.

 

Đối với người bình thường, những ràng buộc như thế thường hình thành từ thời thơ ấu và dần dần vững chắc vào những năm tháng niên thiếu.

 

Nhưng mọi thứ với Lộ Tranh lại đến quá muộn.

 

Cảm giác đảo lộn này khiến anh trong chốc lát thoát khỏi lớp vỏ lạnh lùng, tự chủ, xa cách và kiệm lời của mình, một cách bướng bỉnh muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút nữa.

 

Nhưng sợi lý trí cuối cùng mà anh vẫn cố giữ lấy, giống như một tia sáng thanh tỉnh trong tâm trí, không ngừng kéo anh lại, nhắc nhở anh rằng làm như vậy là không đúng.

 

Thế nên, khi nhịp tim đang đập gấp gáp dần bình ổn lại, Lộ Tranh cũng từng chút một nới lỏng vòng tay.

 

Xúc cảm, hơi ấm, thậm chí cả một hương thơm thoang thoảng… tất cả những dấu vết thuộc về một người khác dần rời xa, anh theo phản xạ khẽ nhấc tay lên như muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ thả xuống.

 

Anh lảo đảo lùi hai bước, ngã ngồi xuống xe lăn, như thể lại trở về trong lớp vỏ dày cộm của mình, trở lại thành Lộ Tranh của ngày trước.

 

"Anh có sao không?" Hướng Tình có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, lo lắng hỏi.

 

Lộ Tranh nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, nhận thức vô cùng rõ ràng rằng những suy nghĩ sâu kín kia của mình ti tiện đến nhường nào. Nhưng chính vì càng hiểu rõ điều đó, những ý niệm ấy lại càng như cỏ dại trong lòng anh, càng bị đè nén thì lại càng bùng phát mạnh mẽ.

 

Anh khẽ nhắm mắt lại, "Không sao, chỉ hơi kiệt sức, nghỉ một lát là được."

 

"Lần sau đừng cố quá như vậy nữa." Hướng Tình trách nhẹ một câu, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ với anh, "Chúc mừng anh, cuối cùng cũng đứng lên được rồi."

 

Nhưng Lộ Tranh không thể đối diện với nụ cười ấy, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, "Tôi về phòng trước, tắm rửa một chút."

 

"Nhân tiện nghỉ ngơi luôn đi." Hướng Tình nói, "Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, chỉ cần đừng bỏ lỡ bữa cơm tất niên buổi tối là được."

 

Lòng anh bỗng chốc ấm lại. Hướng Tình luôn nói rằng phải giải quyết xong vấn đề của anh trước khi năm mới đến, để anh có thể trút bỏ gánh nặng, tận hưởng một cái Tết an lành, và cô quả thực đã làm được điều đó.

 

Anh thấy mình thật may mắn khi có thể chia sẻ khoảnh khắc quan trọng này với cô.